không ngăn cản tôi chịu không nổi a? Nếu đối phương là Lí Minh Ngôn, anh làm thế nào mà có thể làm chuyện đáng khinh như vậy.
Mặt của tôi đỏ bừng, cả người không ngừng run rẩy. Anh như vậy, anh có tính xâm lược, anh rất xa lạ, thật đáng sợ.
Sau khi anh buông tôi ra, tôi cúi đầu, cắn môi không rên một tiếng, cúi đầu dùi vào ghế.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, đối mặt với ánh mắt của anh tôi càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, nhẹ giọng cười mang theo chút khàn khàn, “Lần đầu tiên thấy em thẹn thùng giống như con nít thế!”
Tôi cắn môi, không biết vì sao nước mắt càng khóc càng nhiều. Tôi vội vàng lau đi, quẩn bách muốn tránh ánh mắt của anh, lắp bắp rốt cuộc cũng nói ra một câu nghẹn ngào, “Em………em không phải con nít…..”
“Ừ!” Anh dựa vào bên cạnh tai tôi, cố ý nhẹ giọng nói, “Thân thể của em không phải con nít!”
Mặt tôi đỏ bừng! >”
Lí Minh Ngôn rõ ràng là một chàng trai tốt, làm sao mà đột nhiên hư hỏng thế chứ?!
Anh sung sướng cười nhẹ, tay ôm vai tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, ôn nhu nói, “Anh thật sự động lòng người!”
Tôi cảm thấy quẫn bách suốt cuộc đời này trong một đêm tôi đã dùng hết rồi. Lúc này tôi đã hoàn toàn không biết dùng biểu hiện như thế nào để đối diện với anh nữa, càng không biết mình nên nói cái gì cho đúng.
Anh đưa tôi xuống xe, dọc đường đi vẫn không nói tiếng nào.
“Có phải em không thích anh đối với em như vậy không?” Đến cửa nhà tôi, anh dừng bước, hỏi tôi.
Thật lâu sau, anh không đi cũng không nói, tựa hồ chờ câu trả lời của tôi. Mắt thấy không tránh được vấn đề này, tôi cúi đầu, sau đó đáp lại, “Em cảm thấy….. nói chuyện yêu đương …… chính là hai người cùng một chỗ……tay nắm tay, vai kề vai….. tâm sự……nói chuyện….ôm một cái…..sáng ngày tỉnh dậy, môi có thể hôn nhẹ……cái đó……em cảm thấy như vậy…….cảm giác rất là ấm áp……..nhưng, vừa mới…….chúng ta……… chúng ta giống như là……làm chuyện không nên làm………..”
“Ha ha….” Lí Minh Ngôn đột nhiên cười ra tiếng, bộ dáng vừa buồn cười lại mang theo vài phần bất đắc dĩ, anh nhìn tôi trêu chọc, “Em sẽ không phải đang dừng ở giai đoạn học sinh tiểu học yêu đương chứ?”
“. . . . . . . . . . . .” Cái gì kêu là giai đoạn học sinh tiểu học yêu đương chứ?! >”
“Xem ra anh phải cho ‘tiểu bạn gái’ của anh tăng giai đoạn rồi!”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
“Cuối tuần này có kế hoạch gì không?”
“. . . . . . Không.” Tôi cũng không phải đại nhân vật gì, làm sao có nhiều kế hoạch như vậy.
“Được, chờ anh hẹn em!” Anh cười nói.
Tối nay tôi nằm trên gường mà thật lâu cũng không thể ngủ được. Mới vừa nhắm mắt là trong đầu càng ngày càng hỗn loạn.
Trong đầu trong chốc lát là Lí Minh Ngôn ánh mắt nhu tình chân thành, trong chốc lát lại là bóng dáng Trần Diệu Thiên bị tức giận rời đi . . . . . . Trong chốc lát là Lí Minh Ngôn tao nhã cười, trong chốc lát lại là khuôn mặt bi thương của Trần Diệu Thiên. . . . . . Tôi cũng không biết mình rốt cuộc là bị làm sao, hai gương mặt khác nhau cứ luân phiên lặp lại trong đầu tôi.
Tôi lắc đầu thật mạnh.
Không biết khi nào, trong mệt mỏi tôi thiếp mắt ngủ.
……………………………………
“Ê, nhỏ ngốc! Hát một bài nghe coi!” Cậu bé gõ bàn của cô, mệnh lệnh nói.
“Ai là nhỏ ngốc chứ?!” Cô bé không phục cãi lại.
“Trừ con heo ngốc mày ra còn ai nữa chứ? Chỉ biết sửng sờ, hình dáng giống y như con heo ngốc!”
“. . . . . . . . . . . .” Cô bé nói không lại cậu bé, lại không dám mắng trả lại, chỉ còn cách……không để ý nữa.
“Ê, hát đi!” Cậu bé đột nhiên nắm lấy tóc của cô bé.
“Không hát.” Cô bé phiền chán tránh đi.
“Mày dám?” Cậu bé tăng thêm ngữ khí uy hiếp.
“…………Sẽ không hát.” Cô bé có chút nao núng nhìn cậu bé tức giận.
“Lớn gan nhỉ?! Lặp lại lần nữa xem?” Cậu bé trừng mắt hung ác, nhìn cô bé quát.
“……….. Tớ hát, còn không được sao……….” Cô bé ủy khuất cúi đầu, ca lại bài hát cô bé mới học trong giờ nhạc, nước mắt thiếu chút nữa tí tách tí tách rơi xuống.
……………………………..
“Heo, ngày mai mua cho tao quyển vở số học.” Cậu bé quăng túi sách, đột nhiên mệnh lệnh cho cô bé.
“Cậu không biết mua sao?” Cô bé nhỏ giọng phản bác.
“Mày mua cho tao.” Ngữ khí cùng vẻ mặt của cậu bé đều rất là đương nhiên.
“. . . . . . Dựa vào cái gì!” Cô bé không cam lòng than thở. Mỗi ngày mẹ cho cô bé tiền tiêu vặt, vì sao cứ bị cậu ta cướp hết chứ?! Cô bé còn muốn để dành tiền để mua quần lót búp bê Ba-bi mà.
“Dựa vào mày không muốn bị ăn đấm? Mua hay không mua?” Cậu bé quơ quơ nắm đấm trước mặt cô bé.
“………Tan học tớ mua……..” Cô bé yên lặng nghĩ trong lòng, vì bảo toàn tính mạng, mua cho cậu ta trước đi, cuối tuần ……. Bắt mẹ đi mua quần cho mình là được rồi.
………………………
“Này, tay mày sao lại trắng như vậy, còn có bốn vết sẹo nữa!” Giờ học mĩ thuật, cậu bé không vẽ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô bé, tò mò hỏi, thậm chí còn lấy bút lông đẩy đẩy vào vết sẹo trên tay cô bé.
“Cậu đừng có đụng………” Cô bé nhanh chóng rút tay về, “Tớ làm sao biết được……….”
“Nhìn đùa rất vui!” Cậu bé hưng trí dạt dào nhìn chằm chằm vào tay cô bé.
“………… Chơi không vui đâu!” Cô bé nhanh chóng thu hồi hai tay về, giấu ở sau lưng, cảnh giác theo dõi cậu bé.
“Cho tớ nắn nó một chút được không?” Cậu bé cười lấy lòng.
“. . . . . . Không được!” Cô bé lui càng nhanh.
“Dám nói không được? Vươn tay ra đây!” Cậu bé quát.
“Không. . . . . .”
“Thật lì lợm! Muốn ăn đấm phải không?” Cậu bé đột nhiên bắt lấy cổ tay cô bé, cậy mạnh kéo tay cô bé ra.
“Không cho khóc!” Mắt thấy cô bé sắp khóc, cậu bé quát lớn một tiếng, cô bé sợ tới mức run run, lập tức cắn chặt môi.
Cô bé nhìn tay mình bị bàn tay thô ráp của cậu bé hết nhéo lại nắn, nước mắt nhanh chóng tuôn rơi, rồi lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có một bên hít không khí một bên rầu rĩ rớt nước mắt.
Cậu bé đột nhiên cúi đầu, cắn một cái lên tay cô bé, cười hắc hắc không ngừng, “Thịt trắng noãn, mềm mại………. chơi thật vui……”
Nước mắt cô bé nhất thời rơi càng nhiều, nghẹn ngào nói, “…… Tớ còn phải vẽ tranh………còn phải vẽ tranh……..”
Vì sao cô phải ngồi chung một bàn với người ghét nhất như vậy……. Vì sao bọn họ ngồi ở đây mà cô giáo cũng không thèm nhìn cũng không thèm quản cũng không thèm liếc mắt tới đây một cái chứ………….
Vì sao cô lại đáng thương xui xẻo bi thảm như vậy chứ…………..
……………………………….
Khi tôi mơ mơ nàng màng mở mắt ra, lại cảm giác như có một ánh mắt đang nhìn mình.
Một đôi mắt có chứa ưu thương……………….
Tôi mở to mắt, một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn tôi…………
Tất cả buồn ngủ trong nháy mắt bay hết, tôi nhảy từ trên giường lên, lui về phía sau, nói năng lộn xộn chỉ vào anh, “Anh……….anh làm thế nào mà ở trong phòng của tôi……….”
Trần Diệu Thiên ngồi ở đầu giường đạm mạt cười. Nắng sớm chiếu vào trên người anh, ánh vào trên mặt anh, dường như sắc mặt anh không được tốt.