n tiếng nói “Tiểu Trư, em lấy cho anh bộ quần áo.”
Mặt tôi >”
Phòng tắm ngập sương, ánh mắt sâu thẳm cùng cái mũi thẳng kèm theo mái tóc ướt sũng dán trên trán mang theo đầu vẻ mị hoặc. Mà cơ thể anh vừa bị tôi nhìn thấy liền biến đổi. Tôi thật không phải cố ý, nhưng hai mắt không không chế được du lịch khắp nơi trên người anh. {hana: sắc nữ…Khán giả *ném đá* bà có nhìn không… Hana: *lồm cồm bò dậy trong vũng máu* em có… __ _!!}
Anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bị đôi mắt đỏ hồng của tôi nhìn chằm chằm, thẳng tay túm lấy quần áo, nhìn nhìn, hơi nhăn mặt nói “Anh không mặc đồ của người khác đã từng mặc qua, hiểu không.” Nói xong trả lại quần áo vào tay tôi.
“Vậy làm sao bây giờ, anh lại không có quần áo.” Tôi vừa nói vừa tiếp tục chu du trên người anh. Tuy rằng sắc mặt vẫn đỏ như cũ nhưng vẫn không ngừng nhìn ngắm. Tôi phát hiện tôi đúng là người xấu a.
Cơ thể anh đúng là tuyệt đẹp, quả thật giống như có tập thể hình. Mà cái vật giữa hai chân kia càng thần kỳ hơn. Tự nhiên khi bị tôi nhìn thấy thì dần dần thô và lớn lên. Cuối cùng tôi mới nghĩ ra, thì ra đó là phản ứng sinh lí bình thường thì Trần Diệu Thiên đã dùng khăn tắm vậy lại.
Anh đi khỏi phòng tắm, cố gắng nói chuyện để che dấu sự mất tự nhiên của mình “Tối hôm qua anh không ngủ, anh hơi mệt. Anh đi ngủ đây.” {Hana: anh làm quân tử sao??? chuyện lạ nhá hê hê}
“A.” Tôi chạy nhanh về phòng, giúp anh mở điều hoà.
Anh lên giường, xốc chăn chui vào, khăn tắm bị anh quăng ra, tôi tưởng tượng chính mình vừa rồi nhìn thấy cơ thể anh, sắc mặt nhất thời lại đỏ lên. Anh đang muốn nằm xuống, tôi vội vàng nói “Từ từ, tóc anh vẫn còn ướt, sao ngủ được.”
“Quên đi, kệ nó.” Nói xong anh lại muốn nằm xuống.
“Em giúp anh.” Tôi quả thật không biết nói gì. “Anh từ từ.” Nói xong tôi đi xuống tầng lấy máy sấy tóc. Khi tôi trở lại đúng là anh vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi. Tôi ngồi lên giường, đem máy sấy cắm vào ổ điện, ấn nút, ngồi trước người anh, giúp anh sấy tóc. {hana: tư thế ái muội.. chương sau… ba chấm quá}
Tóc anh mới cắt, so với tóc Lí Minh Ngôn thì ngắn hơn một chút, màu tóc cũng đen giống như ánh mắt anh, phát ra ánh sáng đen. Hai chúng tôi không ai nói gì, chỉ có tiếng máy sấy tóc. Khi tôi buông máy sấy mới phát hiện, không biết từ lúc nào anh đã tựa lên người tôi, hai tay ôm lấy thắt lưng tôi.
Tôi không tự nhiên nói “Cái kia… em phải đi cất máy sấy.”
Anh buông tay, đầu dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc.
Thật lâu sau anh mới mở miệng “Anh ngồi đợi em. Bầu trời thật đen tối, khi ấy anh nghĩ, nếu tới sáng em không về, anh sẽ đi. Có điều đến trời sáng, em vẫn không về. Anh lại nghĩ, đợi hết mưa em không về, anh sẽ đi. Có điều lại hết mưa em vẫn chưa về. Anh châm một điếu thuốc, lại nghĩ, đây là hạn cuối cùng, nếu hết điếu thuốc này em không về, anh sẽ đi. Có điều một điếu lại một điếu, cho đến khi hết cả bao, em vẫn không về… Anh nguyện ý chịu khổ vì em, vậy mà em ngay cả bậc thang cũng không cho anh làm. Có phải thật nực cười hay không?… Anh vâẫ ngồi ở đó đợi em, đợi mãi.” Miệng anh khẽ cười chua sót, ngón tay khẽ đùa chiếc bật lửa, ánh mắt sâu thẳm và mờ mịt “Anh phát hiện anh hoàn toàn không có cái gọi là giới hạn…” {hana: làm đoạn này thấy mũi cay cay.. muốn khóc á…}
Tôi trầm mặc thật lâu, vẫn không biết phải nói gì. Cất máy sấy xong, tôi xuống giường, chuẩn bị chỗ ngủ cho anh. Vừa xoay người anh đột nhiên túm lấy tay tôi. Anh kéo tôi trở lại giường, tôi không đứng vững thế là ngã nhào vào ngực anh. Anh ngồi dậy, ôm tôi thật sâu trong lòng, hai tay ôm lấy tôi.
“Anh đã từng rất đắc ý, phóng túng, anh biết được năng lực của mình, có điều, vì sao mỗi lần đối mặt với em, anh lúc nào cũng thất bại.” Giọng nam trầm thấp của anh ở bên tai thì thào, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt tôi, vuốt tóc tôi. “Không lẽ em là khắc tinh của anh sao? Anh rõ ràng rất có tiền, cũng rất yêu em, anh rõ ràng đối xử với em rất tốt, vì sao em không thèm liếc nhìn anh?”
Anh hít mộ hơi, thanh âm chậm rãi vang lên “Anh làm sao chịu đựng được đây? Bất luận có thay đổi thế nào đều không bằng Lí Minh Ngôn… Đúng, hai người đều là sinh viên, anh lại thất học, anh là người thô thiển…”
“Anh đừng có buồn cười thế, sinh viên năm đầu tính cái gì chứ.” Tôi cuối cùng không nhịn được đáp lại. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không thể tin được, một Trần Diệu Thiên ngạo mạn tuỳ ý, trong mắt lại có thể toát lên vẻ tự ti và chán nản vì bị vứt bỏ.
Giống như chuyện tôi hâm mộ Lưu Tuệ hoàn mỹ vĩ đại, lại thấy bản thân kém cỏi, loại cảm giác tuyệt vọng này thật khó chịu. Anh không có gì sai, ngược lại cũng hoàn hảo, vì sao anh lại có tình cảm sâu đậm với tôi như thế.
Anh châm thêm một điếu thuốc, khói thuốc lượn quanh, ánh mắt anh trở nên xa xăm thâm thuý, giống như rất lâu trước. Môi anh trắng bệch, khuôn mặt cũng tái nhợt “Anh mới chuyển đến trường, ngay tại vườn trường nhìn thấy em. Em đứng ở quầy bán đồ ăn vặt, quấn quýt lấy ba mẹ đòi mua này nọ, thật giống một cô công chúa nhỏ. Anh biết ba anh cũng mới làm xong thủ tục, tốn không ít tiền, ông sẽ không cho anh… mua gì nữa, khi đó không biết anh bị ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ muốn được như em. Anh cố chấp đứng ở trước cửa hàng bán quà vặt, muốn ba anh khai ân, kết quả ba không thèm để ý đến anh, sau đó bỏ đi. Anh giống một người ngốc đứng ở đó, em lại đột nhiên đưa đến trước mặt anh một món đồ, em nói anh thích thì cầm đi, về sau… trả tiền cũng được, ba bạn đã đi rồi, mau đuổi theo.” Trên mặt Trần Diệu Thiên gợi lên ý cười thản nhiên, cả người bỗng có chút chói sáng.
“Sau đó anh được phân đến lớp em, liếc mắt anh đã nhận ra em, có điều anh lại không có tiền trả cho em, mỗi lần thấy em anh đều lảng đi, đồ vật em đưa anh vẫn giữ trong túi, anh còn không dám dùng nữa. Anh bắt đầu đi nhặt đồ đồng nát sau giờ học, nhiều lần đi học về muộn bị ba anh mắng, có khi còn bị đánh, có điều dần dần anh cũng kiếm được tiền. Khi anh nhặt đồng nát được nửa tháng, cuối cùng cũng kiếm được hai tệ năm hào. Anh vui mừng đợi đến tan học đưa tiền cho em. Nhưng em vẻ mặt mờ mịt nhìn anh hỏi “Bạn học, sao bạn lại cho mình tiền?” Cặp mắt trong suốt của em, mỗi lần em nheo mắt cười với bạn học anh lại trộm nhìn. Khi đó em trong mắt anh thật kỳ lạ, em một chút đều không biết. Anh tức giận đến mức ném tiền vào em sau đó hét lên, đây là trả cho bạn.”
Nhớ lại những điều Trần Diệu Thiên nói, tôi mơ hồ nhận ra mọi chuyện đúng như thế. Tôi lúc ấy còn nghĩ thầm, cậu học sinh mới chuyển trường này thật đáng sợ.
“Anh trở nên vô cùng ghét em, đối nghịch với em. Hơn nữa anh muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng của em, giống như anh đã từng vậy, em không có gì giỏi hơn anh. Sau đó lại phát hiện, em rất thích ngẩn người nhìn Lí Minh Ngôn, anh lại càng thêm ghét em. Ha ha, kỳ thật đó là ghen tỵ, bởi vì em chưa từng nhìn anh như thế. Cho dù cho anh đồ dùng học tập nhưng cũng chỉ như là bố thí mà thôi, chớp mắt đã quên. Có điều, tuy rằng anh ghét em, bắt nạt em nhưng lại không quen nhìn người khác bắt nạt em.”
“Sau lần hôn em, anh cuối cùng cũng biết được mình muốn hôn lên mặt em, mềm mềm trắng nõn, còn đôi tay nhỏ bé của em, nắm cũng rất thoải mái. Anh cảm thấy ý tưởng này thật không bình thường, vì thế anh đi tìm một cô bạn khác làm thử, nhưng làm thử thế nào đều không có cảm giác kích động giống như làm với em.”
“Sau khi chuyển trường, một thời gian dài anh luôn nhớ đến em, không biết có bạn nam n