ảm thấy, người con gái trước mắt lại gầy đi, cằm không tròn trịa như dạo trước nữa, sắc mặt cũng không được tốt lắm, vì thế anh nghĩ một lúc rồi nói:
- Có mệt không?
Tiếc là đối phương vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt lại ánh lên nét đề phòng.
Anh đã quan sát rất lâu, dường như cô luôn có một thói quen, chỉ cần anh lên tiếng, ánh mắt cô sẽ thay đổi, trở nên chăm chú và đề phòng. Tình cảnh này chẳng khác nào một số người nhà bệnh nhân, luôn luôn nghi ngờ, lại dám phán đoán, nghi ngờ khả năng chuyên môn của bác sĩ, nghi ngờ họ không đủ tận tậm, nghi ngờ họ vì tiền mà kê thuốc bừa bãi, nghi ngờ họ nói năng úp mở là đang tìm cách đòi phong bì… Quá trình này kéo dài, cho tới khi cả hai bên đều trở nên dè dặt, phòng bị, cuối cùng khiến cho sự giao tiếp bình thường trở thành mắt xích yếu nhất trong quan hệ giữa người với người.
Chỉ có điều, khi cô đối diện với người khác thì vẫn ổn.
Không ngoài dự tính, câu trả lời của Đồ Nhiễm rất dè dặt:
- Hôm nay đồng nghiệp của em tìm em có việc, hai hôm trước em đều về sớm.
Anh nhất thời không nói gì.
Trước đó, thấy sắc mặt anh nghiêm nghị, trong tiềm thức Đồ Nhiễm đã chuẩn bị tâm lý đánh đến đâu đỡ đến đấy, ai dè bây giờ anh lại không nói năng gì. Vì thế cô lại nói:
- Khẩu phần của con trai anh trước khi ra ngoài em đã chuẩn bị hết rồi, để trong tủ lạnh.
Anh nhìn cô:
- Chúng ta nói chuyện đi:
Lần này đến lượt Đồ Nhiễm không nói năng gì.
Lục Trình Vũ hỏi:
- Có phải em…
Cô không nghĩ ngợi nhiều liền tiếp lời luôn:
- Có phải em có ý kiến gì với anh không?
Lục Trình Vũ lại cười cười, giọng nói như đang nén một tiếng thở dài nhè nhẹ:
- Cái này khỏi cần hỏi, bây giờ ý kiến của em đối với anh chắc chắn là đầy một bồ.
Nói đoạn, anh bật đèn trong xe lên, lấy một tập hồ sơ từ ghế sau đưa cho cô.
Đồ Nhiễm không hiểu ý anh, bèn mở ra xem. Bên trong kẹp hai tờ giấy A4, trên đó là bảng biểu tạo bằng máy tính, ba hàng bốn cột, đề mục ở mỗi hàng lần lượt là “trước khi mang thai”, “trong khi mang thai”, “sau khi mang thai”, đề mục mỗi cột là “Nhận xét của đối phương” và “Tự đánh giá”, cuối cùng là “Kiến nghị và giải pháp”, phía dưới cùng còn có ngày tháng và ô ký tên.
Đồ Nhiễm nhìn mà ngơ ngác:
- Cái gì đây, báo cáo bệnh lý à?
Lục Trình vũ khẽ hắng giọng rồi giải thích:
- Đây là… bảng ý kiến đánh giá đối phương sau hai năm chung sống của chúng ta, thang điểm 100, cùng nhau cho điểm, có vấn đề thì giải quyết vấn đề, có mâu thuẫn thì giảm bớt mâu thuẫn, anh đại ý chia thành ba giai đoạn…
Cô nghĩ một lúc mới hiểu ra, lập tức hào hứng.
Càng nghĩ cô càng khoái chí, dựa vào ghế xe cười ngặt nghẽo, cảm xúc mơ hồ vướng mắc trong lòng lúc nãy lập tức không cánh mà bay. Cô nhất thời không nhịn được cười, cất giọng khen ngợi.
- Lục Trình Vũ, có phải anh viết nhiều báo cáo thí nghiệm quá rồi nên nó đã ăn hằn vào não anh rồi không?
Hình như anh hơi bối rối, bèn nghiêm mặt nói:
- Cách này rất hay, mục tiêu rõ ràng, rất trực quan, lại có hồ sơ lưu:
Cô vẫn cười như nắc nẻ:
- Lại còn lưu làm hồ sơ nữa, để lúc nào ra toà ly hôn thì dùng chắc? – Cô bấc giác đưa tay ra xoa đầu anh. – Con người anh hài hước thật đấy.
Lục Trình Vũ gạt tay cô ra:
- Nghiêm túc đi xem nào.
Cô cười hì hì, ngồi lại cho ngay ngắn:
- Anh rảnh rỗi như vậy, em đây sẽ chơi với anh, anh đánh giá em trước đi.
Lục Trình Vũ thật sự lất bút ra gạch lên tờ giấy mấy nét, Đồ Nhiễm ghé sát vào nhìn, chỉ nhìn thấy ở hàng “Trước khi mang thai” và “Trong khi mang thai” đều viết số 100. Lục Trình Vũ nói:
- Trước đó đều rất tốt, nhưng hiện giờ có một số vấn đề.
Đồ Nhiễm vẫn cười:
- Ờ, vấn đề gì?
Anh nhìn cô:
- Hai ngày trước anh chuyển vào thẻ của em ba vạn tệ, sao lại chuyển trả lại anh?
Cô cố tình trêu anh:
- Vì ít quá chứ sao.
Anh cũng bật cười, sau đó giải thích:
- Em cũng biết lúc trước anh mua xe, bây giờ chỉ còn lại có từng đó, sau này hằng tháng sẽ chuyển cho em, em thấy thế được không?
Cô ngỡ ngàng.
Anh lại nói tiếp:
- Em phải trả tiền nhà, cứ cầm lấy mà dùng đã.
Thấy anh nhắc tới chuyện nhà cửa, cô có phần không thoải mái, bất giác thu lại nụ cười, nói nhỏ:
- Tiền trả nợ hằng tháng em có, anh không cần phải chuyển cho em. Em đang giúp một người bạn làm ít việc, tiền dùng để trả nợ cũng đủ dùng, cũng không ảnh hưởng đến công việc trước đây của em.
Anh nhìn cô, rồi viết thẳng xuống ô “Sau khi sinh con”: Chồng đưa tiền không nhận, trừ 10 điểm.
Cô nhìn thấy, lại thấy khoái chí.
Anh lại viết tiếp: Thường xuyên về muộn, trừ 30 điểm.
Cô không chịu:
- Thỉnh thoảng về muộn mới đúng chứ, hơn nữa mỗi ý kiến chỉ trừ 10 điểm thôi, sao anh lại trừ những 30 điểm.
Anh vừa viết vừa nói:
- Ở đây có ba vấn đề, thứ nhất, bỏ mặc con cái không quan tâm, thứ hai… không biết quý trọng sức khoẻ bản thân.
Cô nói:
- Anh mới nói có hai vấn đề.
Rất lâu anh không nói gì, một lúc sau mới nói:
- Cứ trừ 30 điểm trước rồi tính.
Đồ Nhiễm hừ một tiếng:
- Được, lát nữa em cũng trừ điểm của anh be bét.
Lục Trình Vũ chẳng màng đến cô mà tiếp tục viết tiếp, anh viết rất nhanh, chữ ngoáy tít.
Đồ Nhiễm liếc qua hàng chữ cuối cùng anh viết, thoáng sửng sốt:
- Anh viết lung tung cái gì thế kia?
Anh cúi xuống nhìn, không sai mà, có viết sai đâu.
Cô lườm anh sắc lẹm. Đèn không đủ sáng, cô ghé sát lại gần, chỉ vào hàng ý kiến dò đọc từng chữ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:
- À, em nhìn nhầm…
Anh tò mò:
- Em đọc thành chữ gì?
Cô hết sức ngại ngùng, mặt thoáng ửng hồng, ấp úng:
- Đọc sót hai chữ. – Rồi cô không nhịn được mà phê bình. – Chữ anh viết như rồng bay phượng múa ấy, nếu viết bệnh án mà cũng thế này thì người khác đọc làm sao được, em ghét nhất là bác sĩ viết ngoáy.
Lục Trình Vũ nghĩ một thoáng cũng thấy vui, chậm rãi đọc cho cô nghe: Độ kiên trì lạnh nhạt[14">, trừ 20 điểm. Anh di ngón tay từ ý kiến thứ nhất xuống, tuyên bố:
- Cho nên em chỉ còn… 40 điểm, không đạt tiêu chuẩn.
[14"> Nguyên văn tiếng Trung có nghĩa là trì dục tính thái độ, Đồ Nhiễm đọc sót hai chữ trì dục (tức kiên trì), chỉ còn ba chữ là tính thái độ, nghĩa là “thái độ đối với tình dục”.
Đồ Nhiễm bất bình:
- Cách đánh giá này quá chủ quan, đã nói là mỗi mục 10 điểm, anh lại trừ những 20 điểm.
Hàng lông mày rậm của anh khẽ chau lại, anh hạ giọng:
- Điều cuối cùng rất quan trọng, hậu quả khá nghiêm trọng.
Nghe vậy, con tim Đồ Nhiễm khẽ rung lên, bất giác ngước mắt nhìn anh, ai ngờ anh cũng đang nhìn mình. Cô nhìn sang nơi khác, đưa tay cầm lấy tập hồ sơ cười nói:
- Yên tâm, con người em rất công bằng và khí khái, chưa từng chơi trò ăn miếng trả miếng.
Cô giở trang thứ hai, quả nhiêm nghiêm túc nghĩ ngợi.
Đáng tiếc, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy anh có chỗ nào phải trừ điểm, điều này khiến cô kinh ngạc.
Tư duy của đa số phụ nữ thường thiên về cảm tính, đi theo tiếng gọi của con tim. C