o anh cảm động. Lục Tự đối xử với cô thật lòng thế nào anh đều biết hết, anh chưa bao giờ thấy Lục Tự yêu một cô gái nào đến như thế, cho dù lúc ấy cô có thay lòng đổi dạ, Phong Ấn cũng coi đó là chuyện dễ hiểu.
Anh còn nhớ có một lần anh xin nghỉ đến chỗ cô, Phương Mặc Dương lại trình bày về cuộc sống và tình hình học tập của cô cho anh nghe như thường lệ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “báo cáo” lảnh lót vang lên, Phong Ấn vội vàng dập tắt thuốc lẻn vào phòng trong. Khoảng cách không đủ để ngăn anh nghe thấy cuộc nói chuyện của Phương Mặc Dương và Lôi Vận Trình. Cô nhìn vào cái gạt tàn và bật lửa trên bàn, đứng ngây ra hồi lâu.
- Đội trưởng, anh có khách à?
Phương Mặc Dương cầm cái bật lửa của Phong Ấn lên xoay xoay trong tay: “Thì sao?”
- Không sao ạ, em chỉ cảm thấy cái bật lửa này rất quen, Phong Ấn cũng có một cái giống hệt như vậy!
Phong Ấn đứng bên trong chợt thót tim, áp sát vào cánh cửa, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác muốn xông ra ngoài.
Lôi Vận Trình đặt cái hộp trên tay ra trước mặt Phương Mặc Dương: “Phiền đội trưởng trả cái này lại cho Lục Tự giúp em, em không thể nhận!”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phong Ấn mới bước ra ngoài, liếc nhìn cái hộp được bọc rất cẩn thận. Phương Mặc Dương đã mở cái hộp ra, nhướn mày nhìn sang anh: “Cậu nói xem cô ấy có hiểu được những thứ này có ý nghĩa thế nào với Lục Tự không?”
Phong Ấn mím chặt môi, anh không thể nói lên lời.
Hôm đó là ngày sinh nhật của Lôi Vận Trình, một người đàn ông đem tặng cho cô chiếc huân chương chiến công đầy vinh quang của minh, trong khi đó, trong mắt cô ngoài anh ra, không còn gì khác.
Buổi tối, Phương Mặc Dương gọi Lôi Vận Trình lên văn phòng, đưa cho cô một miếng bánh gato.
Lôi Vận Trình ngạc nhiên nhìn anh, Phương Mặc Dương nhún vai nói: “Tôi xem qua lí lịch của em, được biết hôm nay là sinh nhật em!”
Trí nhớ của Phương Mặc Dương cực kì tốt, anh ghi nhớ lí lịch của từng người, sao chỉ có mình cô có sự đãi ngộ đặc biệt này? Tại sao?
Cô như nhận ra điều gì đó từ ánh mắt né tránh của Phương Mặc Dương. Mắt cô chợt đỏ hoe, cô vui vẻ mang miếng bánh gato đi.
- Chắc chắn cô ấy đã đoán được cái bánh gato ấy là ý của cậu!
Phương Mặc Dương cười, hỏi anh có phải Lôi Vận Trình càng dũng cảm thì anh càng muốn giấu kín trái tim mình, nếu không tại sao không cho cô biết anh đã đến đây, không cho cô biết trong lúc cô đang nhớ nhung đến anh, anh cũng đang nghĩ đến cô và mỉm cười.
Chẳng nhẽ cứ nhớ là yêu sao?
Nếu đúng là như vậy, vậy thì Phong Ấn càng không dám tùy tiện. Sự phản bội của Hạ Viêm Lương đã khiến anh nảy sinh cảm giác sợ hãi trước tình yêu…
Xung quanh rất ồn ào, tiếng vỡ không ngừng vang lên bên tai, tầm mắt mờ dần, anh phải lùi về sau mấy bước, tầm nhìn mới dần dần trở nên rõ ràng.
Có người đánh nhau, hai người đang đánh nhau anh đều biết: Lục Tự và Lê Duệ, cộng thêm cả anh nữa là ba. Ba người bị một đám người tay cầm gậy vây đánh. Uống rượu nhiều quá nên bước chân cũng loạng choạng, thân thủ cũng không còn linh hoạt như bình thường, bị ăn đòn liền. Vừa mới đốn gục được một thằng thì phía sau đã có thằng khác nhao đến. Kẻ bị anh đánh gục dưới đất căm phẫn túm chặt lấy anh, anh đang giằng co thì đột nhiên nhìn thấy cái bóng ở trên tường khiến cho tim anh thót lại: có một kẻ đang giơ cao một cái ghế chuẩn bị đập vào đầu anh.
Chỉ trong tích tắc, một cái bóng lao đến che đầu cho anh, tiếng gỗ vỡ tung kêu lên răng rắc bên tai, hơn nữa tiếng động mỗi lúc một to, sau đó cả thế giới như nhuộm trong màu đỏ.
Phong Ấn đột nhiên mở choàng mắt ra, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mộng, cơ thể nhạy cảm trong lòng anh khẽ động đậy, giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai:
- Sao thế?
- Không sao, anh chỉ nằm mơ thôi! – Phong Ấn nghiêng người ôm lấy cô, hôn phớt lên trán cô và bảo: “Ngủ đi em!”
- Dạ…
Lôi Vận Trình ngáp một cái rồi nép chặt vào lòng anh, đôi tay nhỏ vòng qua ôm lấy eo anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của cô khiến cho trái tim anh bình lặng, cái cô nhóc này ngủ ngon gớm, hơi thở dịu dàng phả vào cổ anh, một cảm giác thật tuyệt diệu! Anh đột nhiên nhớ ra rất nhiều năm về trước, Lôi Dật Thành lúc ấy vẫn còn là một cậu nhóc chạy đến nhà anh, lôi anh đến nhà họ Lôi để xem em gái vừa mới ra đời của mình. Đó là lần đầu tiên Phong Ấn nhìn thấy Lôi Vận Trình.
Bé xíu, mềm mại, toàn thân hồng hào, cái đầu thò ra khỏi cái lớp chăn bông, cái miệng chu lên như thổi sáo. Phong Ấn nhìn em bé hồi lâu rồi không nhịn được cười: “Giống hệt như cái bánh bao! Mẫm thế!”
- Cái gì mà bánh bao, là quả cam! – Thường Tiểu Thuyền nói, mắt nhìn con gái bé bỏng đầy âu yếm. Lôi Vận Trình bé bỏng vươn vai rồi xì hơi mấy tiếng rõ to.
- Cháu nói không sai mà, sao dì lại sinh ra một cái bánh bao thế này chứ? – Phong Ấn thích thú lăn quanh giường, không may đè vào bàn tay của “Bánh Bao nhỏ”.
Lôi Khái xót con suýt chút nữa thì đánh cho Phong Ấn một trận, kì lạ là “Bánh Bao nhỏ” bị đánh thức mà chẳng hề quấy khóc, còn chìa bàn tay múp míp về phía Phong Ấn, miệng ậm ọe, đôi mắt mở to.
- Dì Thương ơi, cho cháu bế Bánh Bao nhỏ một cái đi!
- Đừng mơ! – Lôi Khải nào có chịu để con trai của kẻ thù có cơ hội làm hại con gái mình.
Phong Ấn nằm bò ra bên cạnh, để mặc cho bàn tay bé nhỏ của Bánh Bao cào lên mặt anh, Phong Ấn mỉm cười: “Bánh Bao nhỏ, anh là Phong Ấn!”
Ngón tay đeo nhẫn chợt thấy âm ấm, Bánh Bao nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy ngón tay của anh.
Ngón đeo nhẫn…
Anh còn nhớ rất rõ bởi vì khoảng khắc Lôi Vận Trình nắm lấy tay nắm ngón tay anh, trái tim anh chợt rung lên khe khẽ, sau đó con bé toát miệng cười. Cô là sinh mạng bé nhỏ đầy mới mẻ mà anh lần đầu tiên nhìn thấy, Thương Tiểu Thuyền nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Vận Trình cười kể từ lúc đẻ ra, vì vậy mà Phong Ấn vô cùng đắc chí, cứ như thể đối với con bé, anh có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Bánh Bao nhỏ, Răng Thép, rất nhiều kí ức bỗng ùa về trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm, tất cả đều rất rõ rệt, một cảm giác xúc động lạ kì dâng trào trong tim anh. Hai người có rất nhiều kí ức chung, cho dù chỉ là một phiến lá, một cây bút, một cốc nước quả, một buổi chiều nắng ấm, thậm chí là một nụ cười, một trò đùa ác ý… Giờ nghĩ lại mới thấy đó là những khoảng khắc thuần khiết và tươi đẹp nhất thuở ban đầu.
Hóa ra Lôi Vận Trình trong lòng anh lại khác như vậy, cô đã tạo nên những kí ức không thể xóa nhòa, không thể tách rời trong tim anh.
Tuổi tác khiến cho cuộc sống của hai người có chút khác biệt. Lúc anh vào cấp hai, cô mới lên cấp một, anh học lớp mười hai, cô vẫn còn đang học tiểu học. Lúc anh chuẩn bị đến thành phố khác để học đại học năm đầu tiên, cô là người đầu tiên phản đối. Chỉ có điều lúc ấy cô còn quá nhỏ, những lời cô nói anh chỉ coi như trò đùa, như gió thổi qua tai. Huống hồ lúc ấy anh đang nồng nàn với Hạ Viêm Lương, làm gì còn tâm trí nào mà để tâm đến con nhóc này?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà đã bao nhiêu năm qua đi, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, hay nói đúng hơn, hai người vẫn ở bên nhau.
Bây giờ, cô em gái Bánh Bao nhỏ, Răng Thép đã trưởng thành, đã trở thành một người phụ nữ. Hồi đó, lần đầu tiên cô cầm tay anh, cái cảm giác tim anh thoáng rung lên ấy có phải chính là á