watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Lượt xem :
e, Lôi Vận Trình cũng không phải là một kẻ háu ăn, thế nên Lục Tự cảm thấy nghi ngờ tính chân thực trong mỗi câu nói của cô.

- Em có thể cho Phong Ấn, đâu nhất định phải cho anh!



Lôi Vận Trình bị Lục Tự làm cho cứng họng, liếc nhìn Phong Ấn vừa cướp được quả bóng rổ ở trên sân, cô khẽ thở dài: “Không ngờ anh cũng có thể khiến người khác cứng họng như thế!”

Lục Tự nhếch môi cười: “Giờ em mới biết anh nhiều chuyện à?”

Lôi Vận Trình lại lần nữa cứng họng, đúng là từ trước đến giờ cô chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ chuyện gì của anh ta.

Trái với những cuộc thi đấu cam go trên sân, hai người chìm vào trạng thái im lặng.

- Có phải em có chuyện gì không? Nói thẳng ra đi! – Lục Tự gần như lúc nào cũng là người không đủ kiên nhẫn trước mặt cô.

Lôi Vận Trình sờ vào thanh sô cô la trong túi: “Em không phải muốn nói anh một tiếng xin lỗi, chỉ là…”

- Đến nói cảm ơn à? – Lục Tự cười: “Khỏi cần cảm ơn!”

Lôi Vận Trình ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt lại: “Anh cứ cố ý khiến cho em cảm thấy bất an thế này sao?”

- Thế nói như em thì anh nên làm thế nào mới khiến em an tâm đây? Mất trí nhớ? Quên hết mọi chuyện mấy năm nay ư?

Lôi Vận Trình mím chặt môi, không biết nói sao cho được.

Lục Tự sờ vào túi áo khoác, phát hiện thuốc đã hút hết liền vặn nắp chai nước, tu nước ừng ực rồi đưa tay lên gạt mồ hôi trên mặt: “Anh hối hận lắm!”

- Hối hận vì quen em à?

- Hối hận lúc ấy đã không chiếm đoạt em, đã bỏ thuốc rồi, thế mà vẫn không nhẫn tâm được!

Lục Tự buồn bã nói, Lôi Vận Trình chợt giật nảy mình: “Anh bỏ thuốc ư?”, chẳng trách, rõ ràng cô mới uống có một chút rượu, sao có thể say đến mức không nhớ chuyện gì hết.

Lục Tự bình thản nói: “Đâu chỉ có thế, còn cởi cả quần áo của em rồi! – nói rồi ngước mắt nhìn cô, khẽ nói: “Cảm giác vuốt ve em rất tuyệt vời, mặc dù ngực không to lắm nhưng hình dáng rất đẹp, mông cũng rất cong, thế nào, biết những chuyện này còn muốn cảm ơn anh nữa không?”

Lôi Vận Trình cắn chặt răng, phẫn nộ trừng mắt với Lục Tự: “Anh cố ý nói thế phải không?”

Lục Tự nhún vai nói: “Xem ra anh có nói gì em cũng không tin rồi!”

- Lục Tự, anh đừng như vậy có được không?

Có người ra sân, gọi Lục Tự vào thay. Lục Tự đáp lời rồi đứng dậy cởi áo khoác, chuẩn bị vào sân. Trước khi đi anh ta còn ngoảnh đầu nhìn cô: “Có rất nhiều chuyện em tưởng rằng tốt đẹp nhưng chân tướng đằng sau nó có thể khiến em thất vọng lớn đấy!”

Tim Lôi Vận Trình đập thình thịch, cô cứ cảm thấy Lục Tự đang ám chỉ điều gì đó.

Cuộc diễn tập lần này kéo dài mấy ngày liền, thủ trưởng quân khu rất hài lòng về kết quả của cuộc diễn tập. Sư đoàn X là nhà vô địch, Phong Ấn và Lục Tự đương nhiên là hai người nổi bật nhất, người vui mừng nhất chính là Lôi Vận Trình, cô được nghỉ ba ngày.

Phong Ấn còn có việc bận nên chỉ có thể ở bên cô một ngày, Lôi Vận Trình chuẩn bị kế hoạch hẹn hò rất chu đáo cho ngày hôm ấy, nhưng cuối cùng đành mất toi cả ngày bởi “con thú hoang” Phong Ấn.

Sau cơn mây mưa, Lôi Vận Trình ôm lấy cổ anh, nhắm mắt tận hưởng khoảng khắc yên tĩnh tuyệt diệu này: “Em có thể kêu ca với anh một chút không?”

- Hả? – Phong Ấn lật người Lôi Vận Trình, cho cô nằm lên người mình: “Chê anh mạnh bạo quá chứ gì?”

Lôi Vận Trình chọc chọc tay vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Anh không cảm thấy làm hơi quá sao?”

Phong Ấn tỏ vẻ ấm ức, chộp lấy tay cô ngoạm một cái: “Người đẹp, phải biết thấu hiểu cho đàn ông một chút chứ? Sức lực tràn trề mà chẳng biết trút đi đâu, khó khăn lắm mới bắt được em, lại còn không cho anh hoàn thành vượt mức sao?”

Phong Ấn và Lôi Vận Trình cười đùa một hồi, anh liền chống tay vào đầu, nhướn mày nói: “Dạo này em trở nên rất chủ động với Lục đại đội trưởng đấy, có phải có chuyện gì mà anh không biết không? Anh cho em có cơ hội trình báo đấy!”

Lôi Vận Trình toét miệng cười, búng mũi anh một cái, nói: “Ờ, em biết rồi, anh ghen phải không? Anh ghen rồi!”, nói rồi cô liền lăn ra đầu giường với tay lấy cái điện thoại.

- Em làm gì thế? – Phong Ấn nhìn cô vẻ khó hiểu.

- Nói cho bố em biết anh ghen rồi! – cô cười hỉ hả, lật danh bạ tìm số của Lôi Khải.

- Hừ! – Phong Ấn còn lâu mới để cô được đắc chí, anh chớp lấy chân cô, kéo cô lại, cướp cái điện thoại trên tay cô ném sang một bên: “Em lại muốn ăn đòn phải không? Nếu em dám nói với bố thể lực của anh rất tốt, anh sẽ không ngăn em đâu!”

Hai người chòng ghẹo nhau một hồi lại quấn lấy nhau, Lôi Vận Trình cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, cô lập tức căng thẳng nói: “Cảnh cáo anh không được làm bừa nhé, em nói với bố em rồi, ông ấy sẽ đánh anh cho xem!”

Phong Ấn hớn hở cười tóe miệng, xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của cô: “Sao em không nói với bố anh đi? Để ông ấy cổ vũ cho anh đấy!”

- Xí! – Lôi Vận Trình ngoảnh đầu đi, chợt nhớ ra chuyện gì liền cắn chặt môi: “Khi nào thì anh mới nói cho em chuyện giữa anh và Hạ Viêm Lương?”

Phong Ấn gục đầu vào vai cô tỏ vẻ đáng thương: “Anh sợ em giận!”

- Nhưng anh đâu thể giấu em cả đời?

- Như thế là chọc vào vết thương của anh, anh sẽ đau đớn lắm đấy!

Lôi Vận Trình vuốt ve khuôn mặt của anh: “Không sao, em sẽ điều trị vết thương cho anh!”

Phong Ấn cười gằn, thân mật cọ cọ mặt vào người cô: “Thế em muốn anh bắt đầu kể từ đâu?”

- Ừm…bắt đầu từ việc tại sao hai người chia tay đi! – chuyện này Lôi Dật Thành không chịu nói cho cô biết, khiến cho cô vô cùng tò mò.

- Vừa hỏi em đã động chạm vào vết thương rồi, sắc quá đi mất! – Phong Ấn cười như mếu, ậm ừ một hồi, đang định nói thì điện thoại đổ chuông.

Sư đoàn giục anh về.

Lôi Vận Trình hậm hực hừ giọng, Phong Ấn cũng chẳng còn cách nào khác, lúc về anh còn dỗ dành cô suốt cả dọc đường.

Nếu như Phong Ấn biết cô sẽ biết những chuyện này từ người ngoài, anh thà nói cho cô biết từ sớm.

Nhưng trên đời làm gì có nhiều cái “nếu” như vậy.

Ba ngày nghỉ phép đã bị Phong Ấn độc chiếm mất một ngày. Buổi tối Lôi Vận Trình ngồi trong kí túc lên mạng một lúc, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô mặc quần áo vào rồi chạy sang kí túc của bạn gái Hướng Bắc Ninh.

Tiểu Tô vừa tắm xong, trên mặt vẫn còn lấm tấm nước, miệng đang gặm táo: “Cậu muốn mua đồ gia dụng à?”

Lôi Vận Trình gật đầu: “Tớ không quen thuộc đường trong thành phố, cậu là người bản địa mà, tớ đành đến nhờ cậu giúp thôi!”

- Í… - Tiểu Tô kéo dài giọng, nói đùa với Lôi Vận Trình: “Có phải bị Phong đại đội trưởng nhốt trong nhà lầu ở trong trung tâm thành ra mù đường không?”

- Suỵt! – Lôi Vận Trình vội bịt miệng Tiểu Tô lại, căng thẳng nhìn khắp một lượt mấy cô gái đang đeo tai nghe trong phòng cô.

Tiểu Tô nhướn mày cười ha ha.

- Nhìn cậu căng thẳng chưa kìa, yêu đương chứ có phải phạm tội đâu mà sợ, mà “cái chuyện đó đó” cũng là chuyện thường tình mà!

Lôi Vận Trình cuống quýt giật lấy quả táo trên tay cô, cố ý vênh mặt nói: “Có chịu giúp không đây?”

Tiểu Tô nhún vai, lại cầm một quả quýt trong đĩa lên bóc vỏ.

Uy hiếp không thành, Lôi Vận Trình đành thay đổi chiến thuật, cô khoác vai Tiểu Tô: “Cậu có muốn biết chuyện
<<1 ... 7980818283 ... 85>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
950/1925