Tiểu thuyết Giận Dỗi Kết Hôn Ngốc Nghếch Kiều Thê Của Tôi-full
Lượt xem :
h là vì trêu cô, hay là anh thật sự có chút khẩn cấp, nhưng là gần nhất hơn nửa tháng nay, tuy rằng anh vẫn ngẫu nhiên trêu cô, nhưng có từng nhắc lại qua chuyện này?
Hiện tại thật sự hồi tưởng, dường như không có.
Vì sao vậy? Anh vì sao đột nhiên không hề đề cập tới? Khoảng cách thời hạn càng gần, nếu anh thật sự có một chút để ý lời của cô, hẳn là bao nhiêu đều đã lộ ra dấu hiệu chờ mong mới đúng, nhưng là anh có sao?
Nam Thiến cau mày hồi nghĩ lại thái độ buổi sáng lúc anh xuất môn, giống như không chỉ có cô là không dám nhìn thẳng hai mắt anh, anh không phải đã né tránh cùng cô bốn mắt tương giao sao?
Đột nhiên có ý tưởng hoài nghi này, là thấy sai sao? Nếu không phải, cô né tránh là vì thẹn thùng, như vậy còn anh?
Trong lòng đột nhiên bị một cỗ dày đặc bất an bao phủ, anh sẽ không thật sự bởi vì không kiên nhẫn chờ, cho nên mới quyết định không cần cô, không cần cuộc hôn nhân này, tính buông tha cho cô đi?
Làm sao bây giờ, nếu thật sự là như vậy, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô hiện tại không chỉ là thích anh dừng lại đâu, cô yêu anh.
Nếu anh thật sự quyết định không cần cô, quyết định cùng với cô ly hôn, cô...
Không không không, cô không thể bi quan như vậy, hết thảy đều vẫn là không biết chắc chắn, có lẽ anh thật sự việc đến đã quên hôm nay là ngày gì mà thôi, cô sao phải chính mình dọa chính mình?
Huống hồ anh cũng đã nói qua, lúc trước chính là cảm thấy cô không sai mới có thể kết hôn cùng cô, mới có thể muốn cùng cô trở thành một đôi chân chính vợ chồng, mới đây ngắn ngủn trong một tháng, anh làm sao có thể thay đổi lề lối nhanh như vậy? Sẽ không, sẽ không.
Đừng miên man suy nghĩ, Nam Thiến, Khấu Đạt chính là công tác bận quá, sẽ không phụ trách nhiệm.
Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên thanh âm chìa khóa va chạm lẫn nhau làm cho cô đột nhiên ngẩng đầu.
Anh đã trở lại!
Theo trên sô pha đứng lên, cô theo thói quen tiêu sái đi đến cạnh cửa thay anh chuẩn bị dép lê, sau đó mỉm cười hoan nghênh anh về nhà.
Cửa lớn mở ra.
“Anh đã về rồi.” Cô mặt mang mỉm cười nghênh hướng anh.
“Em như thế nào còn chưa ngủ?” Anh nhìn cô một cái, nhăn lại mi.
Sửng sốt một chút, cô không dự đoán được anh nói như vậy. Cho dù không nhớ rõ hôm nay là ngày gì, cũng có thể thường lui tới giống nhau nói với cô một câu “Anh đã trở về” đi?
“Đã muộn rồi.” Chú ý tới ngẩn ngơ của cô, Khấu Đạt mở miệng nói.
Nam Thiến lại lần nữa ngây người một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức trên tường phòng khách. Thế nhưng thật sự đã muộn, cô có ngẩn người lâu như vậy sao?
“Đã trễ thế này?” Cô kinh ngạc hô nhỏ.
“Lần sau anh mà về trễ, em cứ ngủ trước, không cần chờ anh.” Anh cởi giày da, đi dép lê cô chuẩn bị giúp anh.
“Gần đây công ty đều nhiều việc như vậy sao?”
“Ừ.” Anh định tiến vào phòng khách, cô nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh.
“Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Có phải hay không cha anh...”
Khấu Đạt ngắt lời cô. “Không phải, em không cần đoán.” Anh lướt qua phòng khách đi thẳng đến phòng ngủ.
Cô tiếp tục đi theo anh. “Anh ăn bữa tối chưa?”
“Rồi.”
“Hiện tại đã đói bụng chưa? Muốn hay không em làm điểm tâm này nọ cho anh ăn?”
“Không cần.”
“Vậy...”
“Anh mệt chết đi, muốn trực tiếp trở về phòng tắm rửa rồi ngủ.” Anh có chút không kiên nhẫn nói.
Nam Thiến đột nhiên dừng lại cước bộ, không biết làm sao nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa. Anh thật sự đã quên hôm nay là ngày cô đưa cho anh câu trả lời thuyết phục sao?
“Khấu Đạt.” Cô khẽ gọi.
Anh dừng lại cước bộ đang muốn đi vào phòng, quay đầu nhìn cô.
“Hôm nay là ngày em cho anh câu trả lời thuyết phục.” Cô cố lấy dũng khí nói.
“Cái gì trả lời thuyết phục?” Anh nhíu mày.
Anh quả nhiên đã quên!
“... Đèn đỏ đã muốn biến thành đèn xanh.” Cô xấu hổ nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng mà nói ra, lại phát hiện anh dường như sau khi nghe cô nói, phản ứng đột nhiên cứng đờ. Là nhìn lầm rồi sao?
“Anh hôm nay mệt chết đi, chuyện này để lần khác nói sau.” Trầm mặc trong chốc lát, Khấu Đạt lãnh đạm trả lời, nói xong lập tức xoay người đi vào trong phòng, sau đó “phanh” đóng cửa phòng lại.
Nam Thiến vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng, đầu trống rỗng.
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại có loại phản ứng này, lãnh đạm, phiền chán, khẩn cấp muốn cách cô càng xa càng tốt?
Làm sao có thể? Anh không nên phản ứng như vậy nha! Cô có phải hay không trong lúc vô tình làm sai hoặc nói sai rồi cái gì chọc anh tức giận, nếu không anh làm sao có loại phản ứng này?
Anh không phải muốn cô, muốn ôm cô, muốn cùng cô trở thành một đôi vợ chồng chân chính sao? Vì sao khi cô không hề rụt rè, muốn dâng lên chính mình, anh sẽ có loại phản ứng này đâu?
Chẳng lẽ anh bởi vì không kiên nhẫn chờ, cho nên mới quyết định muốn buông tha cho cô, hoặc là còn có nguyên nhân khác?
Không thể tưởng tượng nguyên nhân khác là gì, cũng không nguyện ý suy nghĩ, Nam Thiến dùng sức lắc đầu, lấy tâm tính muốn né tránh nói cho chính mình anh chính là mệt mỏi mà thôi, cô không nên miên man suy nghĩ, phải tin tưởng chồng, không nên hoài nghi.
Coi thường dày đặc bất an trong đáy lòng chính mình, cô xoay người đi đến trước cửa lớn, xác định cửa đã khóa kỹ, mới trở lại phòng khách tắt đèn điện, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hết thảy vẫn là đợi cho đến ngày mai, hoặc là anh không như vậy việc sau rồi nói sau.
Ngủ muộn hơn nữa bất an làm cho Nam Thiến mất ngủ đến gần sáng mới ngủ được, đương nhiên khi tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao đầu.
Nhìn đồng hồ báo thức bên giường chỉ mười một giờ, cô cả người giống như con tôm ở trên chảo nóng nhảy dựng lên, vội vàng lao ra khỏi phòng.
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, tựa như cảm giác mỗi ngày Khấu Đạt ăn xong bữa sáng đi làm xong, để lại cô một mình ở nhà.
Anh nhất định đã đi làm, buổi sáng thời điểm anh rời đi, trong lòng có suy nghĩ gì?
Qua mỗi ngày cô đều rời giường thay anh chuẩn bị bữa sáng, làm cho anh ăn xong đi làm, nhưng hôm nay cô không có nấu ăn, không chỉ không có, ngay cả bóng người cũng chưa thấy, anh có thể hay không nghĩ cô cố ý, phát cáu vì chuyện tối hôm qua?
Không nghĩ anh hiểu lầm, nhưng là nếu vì việc nhỏ ấy gọi điện thoại khi anh đang bận rộn, anh có thể hay không cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, lãng phí thời gian của anh mà giận cô?
Ảo não cau mày, Nam Thiến tức giận chính mình làm sao có thể ngủ như người chết, một chút cũng không có phát giác anh khi nào thì rời giường, khi nào thì rời nhà đi làm.
Hối hận không làm nên chuyện gì, cô hiện tại đang suy nghĩ là, đêm nay khi anh về nhà, chính mình nên dùng phương thức gì cùng anh nói chuyện ở chung, hóa giải không khí quái dị giữa hai người dạo này.
Kế tiếp thời gian một ngày, cô đều suy nghĩ vấn đề này, suy nghĩ thật nhiều phương pháp, khôi hài có, ôn nhu săn sóc có, giả ngu cùng đáng thương cũng có, nhưng là dù cô nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ tới anh làm việc tới mười hai giờ đêm còn không về nhà, sau đó, mười hai giờ rưỡi gọi điện thoại cho cô, anh đêm nay không trở về nhà.
Mặc dù có chút kinh ngạc, cũng có chút thất vọng, nhưng là trừ bỏ thông cảm anh công tác ở ngoài, cô còn có thể nói cái gì?