Tiểu thuyết Giận Dỗi Kết Hôn Ngốc Nghếch Kiều Thê Của Tôi-full
Lượt xem :
/>
“Anh là thật sự, hay là nói giỡn?” Cô sửng sốt sau một lúc lâu, chậm rãi hỏi.
“Thật có lỗi.” Khấu Đạt giơ nhẫn kết hôn trên tay cho cô xem.
“Cho nên lần trước thời điểm anh yêu cầu em làm bạn gái, anh kỳ thật cũng đã có bạn gái?” Dương San San giận tái mặt âm thanh lạnh lùng nói.
“Không, khi đó không có.”
“Đừng nghĩ em là tiểu hài tử ba tuổi, nếu khi đó không có, lại làm sao trong nửa tháng ngắn ngủi có lão bà?”
“Chuyện này nói ra rất dài.”
“Nếu nói ra rất dài, vậy nói ngắn gọn.” Cô có chút nổi nóng, phát biểu mạnh mẽ. “Em ghét nhất bị người khác lừa gạt, đùa giỡn!”
“Tôi không có lừa gạt cô, cũng không có đùa giỡn cô.”
“Vậy đem nói rõ ràng!” Cô giống như nữ vương ra mệnh lệnh.
Thái độ của cô thực kiêu ngạo cũng thực nóng giận, lại có loại cay nồng lực hấp dẫn, xinh đẹp minh diễm làm cho đàn ông rục rịch.
Thật sự là đáng tiếc, nếu cô lúc trước ngay từ đầu đáp ứng anh theo đuổi, như vậy có lẽ người anh cưới hiện tại, sẽ là cô.
“Nói đơn giản, tôi cùng lão nhân của ta cãi nhau, ông ta muốn tôi kết hôn với một thiên kim nhà giàu của gia tộc xí nghiệp lớn mạnh, tôi không chịu, vì làm cho ông ta chết tâm, liền dỗi tùy tay kéo một cô gái đi kết hôn, đây là vì sao trước đây ta không có bạn gái, ngắn ngủn trong nửa tháng lại có lão bà.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Lời này là thật?”
“Nếu như có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh xuống.” Khấu Đạt thề.
“Cho nên anh căn bản là không thương lão bà hiện tại?”
Anh suy nghĩ một chút mới nói: “Không thương, bất quá cũng không chán ghét là được.”
“Cho nên nếu anh còn không có kết hôn, em và lão bà hiện tại của anh, anh lựa chọn kết hôn cùng ai? Em muốn anh ăn ngay nói thật.”
“... Cô đi.” Khấu Đạt hơi chút do dự một chút, liền thuận theo hi vọng trong lòng, thành thật trả lời.
“Tốt lắm.” Dương San San xem ra thực vừa lòng.
“Cô hài lòng sao?” Phản ứng của cô thật ra có chút ngoài ý liệu của anh.
“Anh có hay không nghĩ tới cùng em kết giao? Có lẽ anh sẽ phát hiện hai chúng ta là trời sinh một đôi.” Cô đột nhiên lấy ngữ khí khiêu khích, thần thái ái muội hỏi.
Khấu Đạt nồng khụ một tiếng. “Dương tiểu thư...”
“Chúng ta có thể bắt đầu làm bằng hữu bình thường, có cảm giác thì chính thức kết giao.” Cô ngắt lời.
“Dương tiểu thư, tôi đã kết hôn.” Anh nhíu mày.
“Anh vừa rồi đã nói anh không yêu vợ của anh, hôn nhân này tất cả đều là vì giận dỗi, không phải sao?”
“Ngay cả như vậy, chuyện đã kết hôn và có vợ là sự thật, tôi không thể kết hôn với người khác.”
“Nhìn không ra anh có trách nhiệm như vậy.” Dương San San tựa tiếu phi tiếu tà nghễ anh.
Khấu Đạt không nói gì mà chống đỡ.
“Bất quá anh căn bản là không cần phải cảm thấy lương tâm bất an, em không phải mới vừa nói sao? Chúng ta bắt đầu làm bằng hữu bình thường trước, nếu anh cảm thấy chúng ta căn bản không thích hợp, hoặc là thích hợp, nhưng mà anh không muốn phản bội vợ mà cùng em tiến thêm một bước kết giao, em cũng sẽ không bắt buộc anh. Không ai quy định kết hôn xong sẽ không thể kết giao bằng hữu khác phái đi?” Cô thử thuyết phục anh. Anh vẫn như cũ không nói gì.
“Anh sẽ không như vậy nhẫn tâm, ngay cả cùng em làm bằng hữu bình thường cũng không chịu đi?” Cô bất đắc dĩ than thở, sửa bộ dáng thành đáng thương ủy khuất bi tình lộ tuyến.
“Dương tiểu thư...”
“Anh thậm chí ngay cả tên của em cũng không chịu gọi, anh đối với phụ nữ khác cũng đều là tiểu thư này tiểu thư kia, khách khí như vậy sao?” Biểu tình của cô đầy ai oán.
Khấu Đạt cảm thấy chính mình giống như gặp khắc tinh, hoàn toàn không có biện pháp với cô. Anh nhận thức rất nhiều, cũng kết giao qua rất nhiều phụ nữ, nhưng là lại không gặp qua cô gái có thể cay nồng phun hỏa giống như vậy, nhưng cũng có thể nhu tình như nước. Chỉ có thể nói cô thật là cô gái trời sinh - vật lạ trời sinh.
“San San.” Anh không tự chủ được thuận theo thỉnh cầu của cô, gọi tên của cô.
Cô lập tức mỉm cười, kiều mỵ động lòng người.
“Làm bằng hữu?” Cô hướng anh vươn tay, cười khanh khách ôn nhu nói.
Anh còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể gật gật đầu, sau đó cầm tay của cô.
“Làm bằng hữu.”
Chương 4
Một tháng thời gian xuất hồ ý liêu qua thật sự mau0, hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ hạn, Nam Thiến tối hôm qua ngủ liền khẩn trương đến bây giờ, hoàn hảo cô lo lắng, Khấu Đạt sáng sớm tỉnh lại không quấn quýt lấy cô muốn đáp án chuyện này, làm cho cô nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
0 Xuất quỷ nhập thần.
Bất quá hiện tại suy nghĩ một chút, cô không biết buổi sáng tránh được một kiếp là chuyện tốt, bởi vì hại cô hôm nay cả một ngày đều lo lắng đề phòng, thần kinh căng thẳng, luôn trừng mắt nhìn cửa, chỉ sợ anh đột nhiên về nhà hướng cô muốn đáp án.
Mặt trời lặn, sắc trời bắt đầu tối, trong phòng mở đèn, đêm rốt cục chính thức buông xuống.
Anh hôm nay có thể hay không về nhà sớm? Nam Thiến thầm đoán. Gần nhất anh đều rất bận, mỗi ngày chưa hết việc đến mười một, mười hai giờ sẽ không về nhà, hôm nay sẽ không giống với sao?
Hẳn là vậy đi, dù sao đây là anh khổ đợi một tháng không phải sao?
Cho nên, cô rốt cuộc có nên hay không thay anh nấu bữa tối?
Vẫn là nên nấu, ngoài việc anh trước thời gian trở về có thể ăn bữa tối ở ngoài, cô có việc làm, mới không miên man suy nghĩ. Cô chỉ do dự hai giây liền có quyết định.
Đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, chọn lựa hôm nay đồ ăn muốn nấu.
Kết hôn qua một tháng, số lần anh về nhà ăn cơm ít ỏi không có mấy, nhưng cô vẫn phát hiện anh thích khẩu vị đồ ăn, cho dù là rau xào cũng muốn có gia vị nêm nếm tốt, về phần thịt đương nhiên tuyệt đối không thể thiếu, thịt bò, thịt lợn, thịt gà, anh đều ăn, yêu cầu duy nhất cùng rau xào giống nhau, khẩu vị phải đậm đà là được rồi.
Lấy ra ba dạng rau xanh cùng một con cá, Nam Thiến quyết định đêm nay sẽ làm đường dấm chua cá, khẩu vị này anh hẳn là sẽ thích mới đúng.
Rửa, thái, xào, nấu, liên tiếp làm việc trong nhà bếp, chờ khi cô hoàn thành bốn loại thức ăn cùng một loại canh xong, thời gian đã thẳng đến hơn nửa giờ.
Tám giờ, anh hẳn là phải về đến đây?
Tuy rằng nghĩ như vậy, cũng mang theo chờ đợi, nhưng là đợi cho canh, đồ ăn trên mặt bàn đều lạnh, đồng hồ báo thức theo tám giờ đi đến chín giờ rưỡi, ngoài cửa lớn vẫn là một mảnh lặng im không tiếng động, cô liền buông tha chờ đợi, một mình ăn bữa tối.
Trên tường đồng hồ báo thức tích tắc tiêu sái, kim phút dạo qua một vòng, đem kim đồng hồ theo vị trí mười đưa đến mười một, sau đó lại chuyển một vòng, theo mười một đẩy mạnh đến mười hai.
Ngày ước định cuối cùng của bọn họ muốn hay không thành một đôi vợ chồng chân chính, anh hẳn bận việc đến đã quên, hay là bởi vì không kiên nhẫn, đã quyết định buông tha chờ đợi, buông tha cho cô?
Hơn nửa tháng đi qua, anh trừ bỏ việc ở ngoài, thái độ đối với cô cũng không có thay đổi quá lớn, ngẫu nhiên vẫn là trêu cô, ngẫu nhiên vẫn là mang cô ra ngoài ăn cơm, sau đó hết thảy như thường.
Hết thảy như thường?
Thật là như vậy sao?
Vừa kết hôn ở chung mười ngày trước, anh tìm được cơ hội liền hỏi cô hào chí có thay đổi không, mặc kệ mục đíc