c Kinh, trong điện thoại anh không ngừng giải thích với bố: “Bây giờ con đã đổi việc, hàng ngày phải đi làm, không thể đi cùng bố được.”
“Đi cũng không cần con, bố chỉ muốn đi thăm chú ba, còn có hai chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?”
“Dù thế nào bố cũng phải đi một chuyến.” Ông Chu luôn rất cố chấp, “Bố đi mua vé tàu buổi tối, sáng mai sẽ đến nơi.”
Chu Lập Đông không biết làm thế nào, vò đầu, có một người bố như vậy anh chỉ có thể cười khổ sở.
Chương 14: Em cũng yêu anh
Nếu trong cuộc đời này anh không có duyên gặp được em, hãy để anh mãi mãi cảm thấy hận vì không được tương phùng.
- Tagore -
Thật sự Chu Lập Đông không có thời gian đi đón bố, sáng sớm công ty có buổi họp, anh phải phát biểu ý kiến. Ở công ty mới, anh được đánh giá cao và thăng tiến rất nhanh. Có vẻ như vàng ở đâu cũng phát sáng. Trước đây ở Cửu Đỉnh, có sự bao bọc của nhà họ Thẩm, anh không thể hiện được năng lực xuất sắc của mình.
Do dự hồi lâu, Chu Lập Đông gọi điện cho Hoắc công tử: “Bố mình từ quê lên, buổi sáng mình không đi được, phiền cậu giúp mình đi đón một chuyến.”
Hoắc công tử không chỉ gặp ông Chu một lần, trước đây thời đi học, ông đến trường thăm con trai, lúc Chu Lập Đông đi làm, ông đến thăm công ty của anh, lúc Chu Lập Đông đính hôn, ông đến thăm con dâu tương lai, trong những năm ấy anh đã gặp ông nhiều lần và quen ông, “Không có vấn đề gì, nói cho mình chuyến tàu!”
Chu Lập Đông thông báo thời gian và chuyến tàu rồi dặn dò Hoắc công tử: “Bố mình nhiều chuyện, cậu đừng để bụng!”
“Sao thế được? Bố cậu cũng là bố mình!” Thấy Hoắc công tử thoải mái, Chu Lập Đông mới yên tâm đến công ty.
Hoắc Yến Phi đi đón ông Chu, đặt túi to túi nhỏ của ông vào cốp xe, lúc đi men theo cầu xuống đường chính, ông Chu mới hỏi: “Lập Đông bận gì thế?”
“Cậu ấy đi làm”, Hoắc Yến Phi giải thích, “Cậu ấy làm giám đốc bộ phận ở công ty mới nên khá bận.”
Ánh mắt ông Chu thoáng cười, “Có to bằng quan phó tổng giám đốc như trước đây không?”
Hoắc công tử không nhịn được cười, “Đương nhiên không, cũng không được gọi là quan.”
Ông Chu không hiểu, thấy Hoắc Yến Phi cười nên không hỏi nữa.
Xe lên đường vành đai hai, buổi sáng giờ cao điểm tắc đường, Hoắc công tử gọi điện cho Tinh Thành: “Mình giúp Lập Đông đón bác Chu nên đến công ty muộn.”
Tinh Thành biết ông Chu đến Bắc Kinh, lịch sự hỏi thăm vài câu rồi nói với Hoắc công tử: “Không sao, cậu đưa bác về rồi đến công ty.”
Ông Chu cũng biết Tinh Thành liền hỏi Hoắc Yến Phi: “Tiểu Tinh trông rất đẹp trai, cậu ấy đã tìm được ai chưa?”
Ông Chu thở dài, “Không nhỏ nữa, sắp cưới rồi, cháu nói xem vì sao Lập Đông không lo lắng?”
Hoắc công tử không biết nên nói như thế nào liền giả vờ đang chăm chú lái xe, không trả lời.
“Không giấu cháu, lần này bác đến để giới thiệu cho Lập Đông một đối tượng, cũng đang làm việc ở Bắc Kinh, người ta nói muốn gặp mặt.” Ông Chu nói tiếp: “Người ta nói cô gái đó ngoại hình không tồi, xinh đẹp hơn đối tượng trước đây của Lập Đông.”
Hoắc công tử cười, “Bác, có lẽ Lập Đông không muốn để bác phải bận tâm.”
Ông gật đầu, “Từ nhỏ Lập Đông đã hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, chuyện này bác còn phải hỏi nó.”
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến Greenville ở đại học Giao thông, Hoắc công tử lấy chìa khóa Chu Lập Đông gửi ở văn phòng bất động sản, đưa ông Chu lên nhà, vừa mở cửa vừa nói: “Chỗ ở này của Lập Đông phong thủy rất tốt, nhất định bác phải ở đây thêm vài ngày.”
Ông Chu bước vào trong, thấy nhà rộng rãi, không kiềm chế được cơn giận dữ: “Có một chỗ ở rộng thế này còn bảo chú ba ra ngoài ở? Để đợi nó về cho nó một trận.”
Hoắc công tử đón rồi đưa người về đến nơi, coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhắn tin cho Chu Lập Đông rồi vội vàng về Song Nguyệt đi làm.
Buổi tối, Chu Lập Đông đi làm về mua một túi đồ ăn, muốn đích thân vào bếp nấu cho bố.
Ông Chu thấy con trai liền mắng: “Đồ không có lương tâm, chú ba đã yêu quý mày uổng công, để mày cho ông ấy ở bên ngoài!”
Chu Lập Đông hiểu ra, giải thích: “Lúc chú ba đến, nhà chưa sửa xong, hơn nửa chú ở nhà nghỉ cũng là con trả tiền, không phải giống nhau sao?”
“Mày bỏ tiền thì cũng vẫn là ở ngoài!” Ông Chu cố chấp nghĩ để họ hàng ở ngoài nhà nghỉ là phân biệt.
Chu Lập Đông cảm thấy tủi thân, không giải thích nữa, yên lặng vào bếp. Có lẽ, quan niệm của anh đã thay đổi, sự thay đổi này khiến anh xa dần các suy nghĩ của thế hệ bố anh.
Ăn qua loa cho xong, Chu Lập Đông đưa bố đến nhà nghỉ thăm chú ba, bệnh tình của ông đã hồi phục rất nhanh, nhìn thấy họ đến vội vàng cầm tay ông Chu nói: “Làm phiền Lập Đông nhiều quá!”
Lúc đó, sắc mặt ông Chu mới dịu đi.
Từ chỗ chú ba về, Chu Lập Đông cùng bố đi dạo trong đại học Giao thông, gió đêm mát mẻ thổi lên người rất dễ chịu. Ông Chu châm một điếu thuốc ngậm lên miệng, một làn khói thuốc bay trong gió, Chu Lập Đông không cưỡng lại được sự hấp dẫn, anh nói: “Con cũng hút một điếu.”
Ông Chu ngạc nhiên quay lại nhìn con trai, “Không phải con không hút sao?”
Chu Lập Đông cười, “Có lúc làm việc mệt, con hút một điếu để thư giãn.”
Ông Chu từ từ rút thuốc trong túi đưa cho anh, đánh diêm châm lửa giúp con trai. Trong khuôn viên trường học hơi tối, đốm lửa hiện lên đầy quyến rũ và mê hoặc.
“Bạn của dì ở Bắc Kinh giới thiệu cho con một đối tượng, người ta muốn gặp con.” Ông Chu vừa đi vừa nói.
Chu Lập Đông cảm thấy buồn cười, “Chuyện của con bố đừng bận tâm!”
“Con bao nhiêu tuổi rồi, làm sao bố không bận tâm được?” Ông Chu trợn mắt nói, “Ở quê bằng tuổi con, người ta đã có con mấy tuổi rồi.”
“Ở đây không phải ở quê!” Chu Lập Đông bình tĩnh giải thích,
“Không ở quê thì không kết hôn nữa sao?” Ông Chu dừng bước, “Bạn học của con, Tinh Thành không phải người ta cũng sắp đính hôn rồi sao?”
“Tinh Thành?” Chu Lập Đông cảm thấy như đang hít phải một luồng khí lạnh, anh giữ lấy vai bố, “Ai nói cậu ấy sắp đính hôn?”
“Tiểu Hoắc nói.”
Chu Lập Đông sững người vì ngạc nhiên.
Chẳng trách trong nội dung của buổi lễ kỉ niệm thành lập công ty có thêm nội dung nghi thức đính hôn, chẳng trách Hoắc công tử nói: “Nghĩ thoáng ra một chút, ít nhất cậu cũng vẫn còn có một người anh em như mình!” Hóa ra người sắp đính hôn là Tinh Thành, không còn nghi ngờ gì nữa cô dâu chính là Tư Nguyên.
Chu Lập Đông cười, cười đến mức chảy cả nước mắt trước mặt bố: “Tinh Thành và Tư Nguyên sắp đính hôn! Ha ha…”
Ông Chu nhất thời không hiểu, chỉ nghi hoặc nhìn con trai.
Chu Lập Đông đã không phân biệt được mình đang khóc hay đang cười, anh chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng ức chế và khó chịu, anh nắm chặt tay, trán nổi gân xanh. “Vì sao? Vì sao? Vì sao?” Anh nhìn xuống hồ hét to, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió trả lời.
Đang hết giờ tự học buổi tối, sinh viên đi qua tò mò nhìn hai bố con, nhìn dáng vẻ có thể thấy người bố đến từ một vùng quê rất xa, bên cạnh là người con trai anh tuấn trắng trẻo như một hoàng tử đến từ một thế giới khác, một sự so sánh vô cùng rõ ràng. Càng khiến người ta tò mò hơn