là tiếng cười đau thương của chàng trai trẻ lịch lãm, dường như anh đã mất đi tất cả thế giới.
Chu Lập Đông không biết vì sao mình lại đến đây, sau khi đưa bố lên nhà nghỉ ngơi, anh chạy điên cuồng khỏi khuôn viên trường học, không có phương hướng, không có mục tiêu, chỉ nghĩ dù thế nào cũng phải chạy, không thể ngừng lại, chắc chắn anh sẽ vỡ tim mà chết.
Đèn cửa sổ nhà Tư Nguyên vẫn sáng, từ bên dưới có thể nhìn thấy bóng dáng cô mơ hồ sau cửa, có lẽ cô đang dựa vào cửa sổ xem ti vi. Bởi vì theo hướng anh nhìn, có thể thấy tấm lưng mềm mại của cô.
Anh bất chấp tất cả chạy lên nhà, cố gắng đập cửa chống trộm: “Mở cửa, Tư Nguyên, xin em hãy mở cửa ra!”
Cửa chống trộm phát ra tiếng động, như một tiếng kêu ai oán, trong phòng là tiếng kêu kinh ngạc của Tư Nguyên, nhưng sự kinh ngạc chỉ hiện lên trong thoáng chốc, sau đó, cô giả vờ thản nhiên và lạnh lùng.
Anh không nhìn thái độ của cô, lao vào phòng, đôi mắt đầy những tia máu đỏ chứa đựng sự khẩn cầu và tuyệt vọng, “Tư Nguyên, không được!” Bỗng nhiên anh ôm chặt lấy cô, như để cảm nhận được sự tồn tại thật sự của cô.Tư Nguyên muốn đẩy anh ra, nhưng tay anh ôm cô rất chặt, cô chống cự hồi lâu nhưng vô ích.
Cô chỉ có thể để anh ôm, giống như một con rối.
Anh cuồng nhiệt tìm môi cô, cổ cô, muốn đánh thức những kí ức ấm áp trong cô, “Hãy cho anh một cơ hội, cơ hội cạnh tranh công bằng với Tinh Thành.” Môi của anh di chuyển trên cổ cô và nói thì thầm.
Tư Nguyên bất giác lùi lại, để giọng nói mê hoặc của Chu Lập Đông rời xa ký ức. Cô nhớ năm đó anh nói: “Anh phải đi rồi, chia tay thôi!”; “Anh phải theo đuổi những điều anh mơ ước!”; “Xin lỗi em, tình yêu không phải là tất cả.”
“…”
“Không!” Tư Nguyên hét lên thành tiếng, “Không còn cơ hội nữa!”
Giọng cô thể hiện sự cự tuyệt, cho dù suốt cuộc đời này cô yêu anh, cô cũng không thể cho anh cơ hội, dù sao những vết thương trong quá khứ cũng không có cách nào lành được.
“Lập Đông, anh đi đi!” Tư Nguyên ôm đầu dựa vào cửa, “Đi đi!” Cô hét.
Chu Lập Đông sợ hãi khi nhìn thấy thái độ vô vọng của cô, môi cô trắng bệch, mặc dù anh đã hôn cô nhưng vẫn không có sắc máu, trên mắt cô là những giọt nước mắt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết. Đau thương như thế nào mới có thể sinh ra nỗi khổ sở như thế? Sự tuyệt vọng cô độc đó chỉ có ở những người đã trải qua sinh ly tử biệt, có lẽ Tư Nguyên sẽ hận anh đến cuối đời.
Anh còn có thể làm gì? Rót rượu đầy chúc phúc cho cô sao? Nếu có thể bỏ cuộc như thế này, anh đã sớm được giải thoát. Anh không thể, khi yêu sâu đậm, anh không thể điều khiển được chính mình.
“Anh đi!” Chu Lập Đông bỗng nhiên bật cười với vẻ kỳ lạ, hạnh phúc và hài lòng như ở dưới hàng cây ngân hạnh năm đó, “Anh đi, anh sẽ không đến làm phiền em nữa!”
Sống hơn ba mươi năm, Chu Lập Đông chỉ cảm nhận được một chữ - mệt.
Lúc nhỏ, khi những đứa trẻ khác ngồi trong lòng bố mẹ xem phim hoạt hình, anh đang bận trông em trai em gái chạy chơi ngoài đường, lúc đi học, khi những đứa trẻ khác vui chơi, anh đang chăm chỉ học bài; thi đỗ đại học mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi người khác hưởng thụ cuộc sống sinh viên và yêu đương, anh bắt đầu phát sầu vì tiền bạc, lúc đã tốt nghiệp, mẹ anh bị bệnh nặng cần một khoản tiền lớn để duy trì sinh mệnh, anh không thể không lựa chọn từ bỏ tình yêu. Chọn nhà họ Thẩm, anh không biết phải làm thế nào, không chỉ một lần anh tự nhắc mình: chuyên tâm làm việc, quên đi quá khứ, cho dù làm trâu hay làm ngựa cũng phải thành công. Vì thế, anh miệt mài làm việc, chịu khó kinh doanh, cuối cùng anh có được một vị thế vững chắc trong Cửu Đỉnh. Quan hệ với Thẩm Lợi cũng không thể khiến anh yên tâm, anh biết đại tiểu thư của nhà họ Thẩm hư hỏng, hách dịch nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, tìm mọi cách để làm vừa lòng, anh cẩn thận chỉ vì muốn bảo vệ vị trí của mình. Nếu Tư Nguyên không xuất hiện, không có sự phản bội của Thẩm Lợi, cả đời này anh sẽ sống cầu toàn như thế, mặc dù có tiếc nuối, mặc dù không cam tâm nhưng anh vẫn có thể chịu đựng.
Tư Nguyên là một tia sáng trong suốt và xinh đẹp duy nhất trong suốt nửa cuộc đời ảm đạm của anh, cô chân thành và yêu anh hết mực, dành cho anh tình yêu vô tư trong sáng, để lại cho anh những hồi ức tốt đẹp, vì thế, khi cô xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh không thể kiềm chế được bản thân , trái tim mệt mỏi của anh bắt đầu đập trở lại, cho dù chỉ lại gần cô anh cũng cảm thấy được hạnh phúc.
Thẩm Lợi bất ngờ có thai đúng là một cái cớ để anh rời khỏi nhà họ Thẩm, nếu không có việc này, anh không biết mình sẽ đợi đến bao giờ mới có đủ dũng cảm hạ quyết tâm, từ bỏ mọi thứ trong tay để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cho dù như thế nào, anh đã tự do, nhưng Tư Nguyên không đợi anh nữa.
Anh đuổi theo rất lâu, cảm thấy mình đã mệt đến mức không thở được nữa, nhưng lúc quay đầu nhìn lại, tất cả mọi thứ đều trống rỗng. Chu Lập Đông đứng trên nóc Greenville của đại học Giao thông nhìn xuống, mặt đất cách đó không xa, những bóng đèn đường mờ ảo bên dưới như đang xúi giục: “Nhảy xuống đi, ngươi sẽ được giải thoát!” Anh khẽ nhấc chân, lại gần mép nóc nhà, trong một đêm yên tĩnh như thế này, anh không còn mong muốn gì nữa, có lẽ kết thúc như thế này không phải là không tốt! Mặc dù nhớ nhung, mặc dù lưu luyến, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho anh, như vậy, phần đời còn lại của anh đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Trong lúc hoang mang, chuông điện thoại vang lên, anh dừng lại, nghe một cách máy móc, giọng ông Chu có vẻ rất lo lắng: “Sao con vẫn chưa về? Bố đã ngủ được một giấc rồi.”
“Con về ngay!” Anh tắt điện thoại, định thần lại, nhận ra mình đã đang đứng ở mép nóc nhà, một chân đã nhấc lên định bước xuống, anh không khỏi giật mình toát mồ hôi.
Về đến nhà, Chu Lập Đông không khỏi hốt hoảng, giây phút giữa sống và chết, vì sao anh không cảm thấy lưu luyến và sợ hãi?
Áo ướt mồ hôi lạnh, anh lười biếng tháo cúc cởi áo. Xả một bồn nước nóng, lúc ngâm mình trong đó, anh mới cảm thấy máu trong người mình chảy một cách lạ thường, thay đổi theo nhiệt độ của nước.
Ông Chu thấy con trai vào phòng tắm hồi lâu không có động tĩnh gì liền vào xem có chuyện gì không.
Anh đang nằm trong bồn tắm, vùi đầu vào trong nước, nhìn bên ngoài giống như đang bị đuối vì nước.
Ông Chu lao đến bên bồn tắm, gọi anh: “Lập Đông, con làm gì thế?”
Anh lười biếng không trả lời, ông Chu lo lắng lôi anh ra khỏi nước gọi to: “Lập Đông, con ơi!”
Anh mới từ từ mở mắt, “Bố, bố đi ngủ đi, con mệt nên ngâm mình trong nước một lát.”Anh nói với bố mà không bộc lộ bất kỳ tâm trạng gì.
Nhìn thái độ kỳ lạ của con trai, ông Chu thấy lo lắng trong lòng, “Quá nửa đêm, không ngủ còn ngâm nước làm gì?”
Chu Lập Đông giả vờ như bị điếc, nhắm mắt lại khẽ nói: “Bố đừng quản con!”
Ông Chu chưa bao giờ nhìn thấy con trai như thế, thở dài nói: “Bố không quản, con ngủ sớm đi!”
Sau khi ông Chu nói với Chu Lập Đông có người họ hàng muốn giới thiệu đối tượng để anh gặp mặt, Chu Lập Đông không có phản ứng gì, ông Chu sốt ruột nên thúc giục: “Người ta nói những ngày này nếu có thời gian thì gặp mặt, con thu xếp xem sao!”
Chu Lập Đông mệt mỏi nhìn bố, “Chuyện của con, mọi người đừng bận tâm được không?”
“Có phải con thích ai rồi không?” Ông Chu hỏi.
Chu Lập Đông không nói gì, không thừa nhận cũng không