vung tiểu móng vuốt, nhưng người say rượu lại không hề có lực sát thương, đến cuối cùng vẫn bị nam nhân ăn sạch sẽ.
Kỉ Khuynh Nhan vừa cáu giận vừa bất đắc dĩ, sau một hồi bị ăn triệt để, cuối cùng sử dụng ra một chút khí lực, hung hăng cắn xuống khối tiểu Hồng đậu trước ngực hắn.
Tuy rằng đậu đỏ kia không phải vận mệnh Triệu Nguyên Thừa , nhưng bị cắn một cái cũng làm hắn chết đi sống lại.
Vừa định trách vật nhỏ trong lồng ngực, chợt nghe nàng vừa khóc lóc, vừa kể lể: “Ngươi rõ ràng là tên khốn khiếp, nhưng sao ta lại mất đi lí trí, không thể giải thích được sinh ra lòng ái mộ đối với ngươi, tên khốn kiếp này?”
Nghe thấy câu nói cuối cùng kia thì Triệu Nguyên Thừa đã muốn quên đi cái gì là đau đớn.
Hắn đột nhiên vui sướng rung động, nếu có thể nghe lại được lời vừa mới nói kia, muốn hắn trả giá cái gì hắn đều nguyện ý.
Hắn muốn nữ nhân trong lòng lại tiếp tục nói lời theo tâm ý của hắn, nhưng hắn biết với tính cách kiêu ngạo, căn bản không có khả năng thực hiện tâm nguyện của hắn.
Hắn chỉ có thể mừng như điên, đem nàng tiến vào trong lòng, một lần nữa lại hôn lên mỗi tấc da thịt trên người nàng.
Hắn chỉ có thể dùng phương thức ngây thơ này để diễn tả tình cảm vui sướng sâu trong nội tâm mình.
Kỉ Khuynh Nhan thình lình bị nhiệt tình của hắn làm cho hoảng sợ, mới đột nhiên ý thức được mình vừa buột miệng nói ra cái gì.
Nàng vừa hối hận đã giao trái tim mình ra, vừa phản kháng hắn ôm hôn.
“Khốn kiếp, ngươi mau thả ta ra, buông, tên khốn kiếp này. Vương bát đản…”
Bị mắng chửi, hoàng đế vẫn cười hì hì, hai tay chặt chẽ khống chế cánh tay không ngừng vung lên của nàng, cánh môi tiến đến bên tai nàng trêu tức nói: “Trẫm thật là tên khốn kiếp, nhưng mà từ nay về sau, trẫm chỉ khốn kiếp với một mình nàng được không?”
“Chết tiệt, ngươi tránh ra cho ta.”
Chương 8 .1
Giữa trưa hôm sau, đang ở Vong Ưu cung uống nước ô mai ướp lạnh, Kỉ Khuynh Nhan nghe cung nhân báo lại, nói Triệu Nguyên Duy cầu kiến.
Nằm ngiêng ở trên nghế mềm mại, nàng lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi đem chén canh đưa cho Ngọc Diệp.
“Ta đã thấy chủ động đến cửa đòi thưởng, cũng đã gặp chủ động tới của thụ phong, nhưng ta còn lần đâu tiên nghe nói chủ động tới cửa tự tìm cái chết.”
Nàng tính toán, nói với Ngọc Diệp: “Để cho hắn vào đi.”
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy Triệu Nguyên Duy mặc một bộ thường phục, dưới sự hướng dẫn của tiểu thái giám đi tới, vừa thấy nàng liền lộ vẻ mặt mỉm cười, khom người thi lễ: “Thần đệ thỉnh an hoàng tẩu.”
“Lục vương gia cần gì nhiều lễ như vậy, bây giờ Kỉ Khuynh Nhan ta, tại đây, trong hoàng cung to như vậy, cũng không bằng một cung nữ, ngài là Vương gia cao quý lại là Trấn quốc Đại tướng quân, phải là ta dập đầu thỉnh an Vương gia mới phải.”
Tuy nói vậy, nhưng thân thể không có rời đi mềm tháp nửa bước.
Triệu Nguyên Duy vội nói: “Hoàng tẩu đây là nói cái gì, coi như hoàng huynh ban đầu hạ chỉ phế hậu, đoạt đi danh hiệu Hoàng hậu của ngươi, nhưng hoàng cung trên dưới đối với hoàng tẩu từ trước đến giờ vẫn kính nể cùng yêu quý.”
Hắn cười hăng hắc, đi về phía trước mấy bước: “Cho nên thần đệ cúi đầu, hoàng tẩu thật là không thẹn.”
“Phi!” Nàng phun hắn một hơi: “Ngươi ít ở chỗ này nói những lời vô dụng. Chúng ta liền mở ra cửa sổ ở mái nhà nói thẳng ra đi, ngươi không phải là chán sống, nghĩ muốn đến chỗ này của ta chết?” Vẻ mặt nàng giận dữ.
Hắn cẩn thận cười làm lành: “Ta biết hoàng tẩu còn hận ta đi Thương Việt Làm nội ứng, cố ý tiếp cận cha ngươi…”
“Nếu biết ngươi còn chạy đến trước mặt ta? Triệu Nguyên Thừa ngươi cho rằng ngươi chạy đến Nam Cường trấn thủ biên quan, hơn một năm không thấy, một số thù hận sẽ tiêu tan đi?”
Trước mặt nàng tức giận trách mắng, Triệu Nguyên Duy thở dài: “Nói như vậy ngươi không thể tha thứ cho ta.”
“Tha thứ? Hừ! Trừ phi ngươi chết trước mặt ta, nếu không đời này ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Cha nàng là một người tài, ban đầu Triệu Nguyên Duy dùng tên giả cố ý đến gần ông, lấy được tín nhiệm, cũng mượn sự giúp đỡ của ông từng bước bước vào triều đình Thương Việt.
Muốn lưu lại người tài, cha nàng chăm sóc hắn như con, thậm chí còn cho nữ nhi duy nhất là nàng cùng hắn kết nghĩa huynh muội. Trong một đoạn thời gian rất dài, nàng thật sự coi Triệu Nguyên Duy trở thành đại ca, một lòng kính yêu, tôn trọng.
Không nghĩ tới Kim Thịnh xuất binh xâm đánh Thương Việt , lúc chiến sự báo nguy, cái người từng được nàng coi là thân nhân, Triệu Nguyên Duy vẻ mặt lấy làm tiếc tuyên bố, hắn là Lục vương gia Kim Thịnh, tất cả đều là hắn và hoàng đế Kim Thịnh một tay bày ra.
Một khắc kia, nàng nếm đến cái gì gọi là phản bội, cái gì gọi là tuyệt vọng.
Đáng tiếc sau trận đáng Thương Việt, Triệu Nguyên Duy đáng chết lãnh binh chạy đi trấn thủ Nam Cường, hại nàng nổi giận tìm khắp nơi không thấy đối tượng xuất hiện.
Thấy nàng giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Triệu Nguyên Duy chậm dãi rút đi khuôn mặt tươi cười bất cần đời, nghiêm túc nói: “Có phải hay không chỉ cần ta chết trước mặt ngươi, ngươi sẽ tha thứ chuyện ban đầu ta lừa gạt cha con ngươi?”
“Ngươi chết đi, có lẽ ngươi chết, ta thật sự sẽ tha thứ cho ngươi không chừng…”
Đang nói, chỉ thấy hắn đột nhiên từ trong ngực móc ra một cây chùy thủ: “Nếu ta chết đổi lấy tha thứ của ngươi, hôm nay ta niền đem cái mạng này cho ngươi đi.”
Dứt lời chùy thủ trong tay hắn đã hung hăng đâm vào trong bụng.
Hành động bất thình lình, chẳng những đem cung nữ, thái giám phục vụ trong cung giật mình, ngay cả Kỉ Khuynh Nhan cũng bị sợ choáng váng.
Nàng xác thực hận hắn, nàng vẫn không cách nào tha thứ hắn đã lừa gạt cùng phản bội.
Có thể coi là hận người này, cũng không có thật hận đến trơ mắt nhìn hắn chết ở trước mặt minhg.
Dù sao Triệu Nguyên Duy cùng nàng kết nghĩa huynh muội, trong cuộc sống hắn là thật lòng đen nàng nuông chiều như em gái.
Không để ý đến người bên cạnh kinh ngạc, Kỉ Khuynh Nhan chạy như bay tới trước mặt hắn, vốn là còn thở phì phò, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến độ trắng bệch.
“Triệt ca ca, huynh sao rồi? Huynh không nên làm ta sợ, ta chỉ nhất thời tức giận quá mới nói lung tung, ta cho tới bây giờ cũng không muốn huynh chết, nếu huynh chết, ta ở chỗ này một người nương nhờ cũng không có…”
Nước mắt trong suốt theo hai má chảy xuống, nàng khổ sở khóc lớn lên.
Thấy thế Triệu Nguyên Duy vội vàng đem chùy thủ lấy ra, vẻ mặt ngụy trang thống khổ trong nháy mắt hóa thành hốt hoảng.
Hắn tới giờ không thể gặp cô nương khóc, đặc biệt là cái cô nương này, được hắn xem là muội muội, Kỉ Khuynh Nhan.
“Ta không sao, Nhan muội, ta chẳng qua là cố ý hù dọa muội, muội… muội đừng khóc, chủy thủ này là giả, muội xem, nó có tính co duỗi, chẳng qua giống như đâm vào bụng, nhưng đó là loại giả giống như thật, ta vốn không bị thương.”
Đang không ngừng khóc lớn, Kỉ Khuynh Nhan nhìn chằm chằm hắn rút chùy thủ ra, lưỡi dao mặc dù nhìn sắc bén dọa người, nhưng bên cạnh có một cơ quan nhỏ, chỉ cần chạm cơ quan, lưỡi dao sẽ thụt vào tay cầm chùy thủ.
Sau khi hiểu chuyện, vốn là dọa cho sợ đến khóc lớn, nàng giận đến mức khuôn mặt tái mét, cả người run lên, Triệu Nguyên Duy thấy vậy