"Ông ngoại con đưa Đan Tâm ra vườn hoa được không?"
"Ừ, đi đi."
Bạt ngàn một màu cúc tím hương hoa phiêu lãng khắp nơi.
"Bà ngoại tớ rất thích cúc tím nên sau khi bà mất ông ngoại vẫn giữ vườn hoa này."
Đó cũng là lí do vì sao mẹ đặt tên cô là Thạch Thảo. Thạch Thảo chính là cúc tím.
"Không phải ông ngoại bà không thích bà sao?"
"Đó là nhờ khổ nhục kế của tớ và Dương Huy, nếu không nhờ ông anh trai từ trên trời rơi xuống này không biết đến khi nào tớ mới được gặp mẹ. Hơn nữa ông ngoại thương mẹ nhất, tớ lại đáng yêu như thế này làm gì có chuyện ông ngoại không thích tớ."
Cuối cùng sóng gió cũng qua cô có thêm một ông ngoại, một ông anh họ đẹp trai lần này cô lời to.
"Vậy là từ nay bà đến đay sống?"
"Tớ chỉ ở lại đây mấy ngày thôi."
"Chuyện của mẹ bà giải quyết xong rồi đến khi nào mới chịu giải quyết chuyện của bà?"
"Chuyện...chuyện gì của tớ."
Lại giả ngốc nữa rồi.
"Bà không yêu ai nữa thật hả?"
"Bà làm như muốn là được ấy, làm gì có ai muốn rước tớ."
"Dương Thừa Văn thì sao? Ngoại hình, nhân cách, gia cảnh đều không kém gì ai quan trọng nhất là anh ta thích bà."
Chuyện đó cô biết, Dương Thừa Văn cũng đã nói với cô rồi nhưng cô không đủ tự tin để yêu thêm lần nữa.
"Bà vẫn chưa quên được Hùng?"
"Không, tớ đã quên rồi."
Con người bạc tình bạc nghĩa đến một câu chia tay nói cũng không tử tế đó cô đã sớm vứt ra khỏi đời cô lâu rồi. Một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng, có lẽ cô là loại người đó.
"Thạch Thảo cho Dương Thừa Văn một cơ hội cũng là cho bản thân bà một cơ hội đừng để sau này phải hối hận, suy nghĩ thật kĩ rồi nói cho Dương Thừa Văn biết."
Thiên Vũ nói trước giờ Dương Thừa Văn không hề động lòng với bất kì cô gái nào, về chuyện tình cảm cứ như một tờ giấy trắng. Không biết gì đôi khi lại hay, trai tân 27 năm có thể để mặc cho Thạch Thảo tự do kho, xào, nấu thậm chí là ăn tái. Rơi vào tay Thạch Thảo dù Dương Thừa Văn có là thiên sứ thì cũng sẽ biến thành ác quỷ thôi, một Dương Thừa Văn cầm thú sẽ như thế nào đây.
"Được rồi tớ sẽ suy nghĩ."
"Suy nghĩ cái gì?"
Dương Huy từ trong nhà đi ra vườn hoa, kéo ghế ngồi cạnh Thạch Thảo.
"Suy nghĩ xem nên chọn ai làm cháu dâu cho ông ngoại."
Dương Huy không để ý tới lời nói của Thạch Thảo, về Bắc Kinh lâu vậy rồi đay là lần đầu tiên ngồi nói chuyện với Đan Tâm sau năm năm không gặp.
"Cậu so với trước đây thay đổi rất nhiều."
Đan Tâm chỉ cười con người theo thời gian dù không muốn cũng phải thay đổi.
"Cậu cũng vậy, so với trước đây có thêm bảy phần mùi vị đàn ông."
"Trước đây thì sao?"
"Vẫn có nhưng không rõ ràng."
Thế này chẳng khác nào nói hắn trẻ con, thật tổn thương người.
"Này hai người định xem tôi là không khí đó hả?"
Thạch Thảo lớn giọng la hét, làm như ở đây chỉ có hai người vậy.
"Bà và Lâm Thiên Vũ định làm thế nào, bà là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ta không lẽ cứ đứng im để Nghi Anh chơi đùa như vậy."
"Ba mẹ của Thiên Vũ biết quá khứ của tớ nếu tớ làm gì Nghi Anh mà để họ biết được lại càng rắc rối. Thiên Vũ sẽ không để Nghi Anh làm bậy đâu."
Mong là như vậy, cần phải có niềm tin mới vượt qua được sóng gió lần này.
"Nếu có gì cần giúp thì cậu cứ nói dù sao tôi vẫn còn nợ cậu một yêu cầu."
Đan Tâm đi thẳng vào vấn để, chuyện mà Nghi Anh muốn nói cô cũng phần nào đoán ra được.
"Kể chuyện xưa cho cô nghe, được chứ?"
Ra là vậy, kể chuyện ngày xưa sao không nói muốn cho cô biết trước đây Thiên Vũ yêu chị ta như thế nào luôn đi. Binh đến cắt tướng chặn nước đến đắp đất ngăn, tốt thôi cô cũng muốn biết lúc trước hai người này yêu nhau như thế nào.
"Được thôi, vừa hay bây giờ là giờ nghỉ trưa tôi có thời gian."
Nghi Anh kinh ngạc nhìn Đan Tân đồng ý dễ dàng như vậy không lẽ Đan Tâm không sợ cô nói gì làm cô ta đau lòng. Cố gắng nhớ lại hồi ức vui vẻ trước đây, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.
"Tôi và Thiên Vũ yêu nhau khi mười tám tuổi là anh ấy theo đuổi tôi. Cũng giống như những cặp đôi khác chúng tôi cùng nhau học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim...Thiên Vũ rất cưng chiều tôi, tôi khóc anh ấy sẽ chọc cho tôi cười, tôi bị thương anh ấy đau lòng lo lắng cho tôi còn hơn cả bản thân mình, lúc đó tôi như có cả thế giới......"
Nghi Anh nói rất nhiều, rất hạnh phúc nhưng cô không biết trong đó có bao nhiêu phần lòa thật bao nhiêu phần là do chị ta bịa ra.
"Chị là đang muốn tôi đồng tình với chị hay cười cho sự ngu xuẩn của chị?"
Đan Tâm nhìn Nghi Anh nói rất có mùi vị muốn đem mấy chuyện đó làm lung lay lập trương, tình cảm của cô, cô gái này một chút thông minh cũng không có.
Nghi Anh cũng nhìn lại Đan Tâm, nói đến thế mà Đan Tâm cũng không có phản ứng gì nếu là cô gái khác đã sớm điên đảo mất lí trí rồi. Là Đan Tâm không để ý hay chỉ tỏ ra như vậy.
"Có ý gì?"
"Chị đúng là ngốc thật, đem chuyện tình cảm tốt đẹp trước đây của hai người ra kể cho tôi nghe chị không thấy buồn cười sao? Tôi cười cho sự ngu xuẩn của chị, một người đàn ông tốt như Thiên Vũ chị lại bỏ rơi để đi theo một tên đàn ông khốn kiếp ngay trong ngày đính hôn bỏ mặt chị. Nghi Anh, chị nói xem mình có ngu ngốc không?"
Nghi Anh im lặng, ngu ngốc, cô rất ngu ngốc. Đan Tâm nói không hề sai bởi vì cô đi theo một tên đàn ông khốn kiếp để rồi mất hết tất cả cho nên cô phải trở về bên cạnh Lâm Thiên Vũ để tự cứu bản thân mình.
"Đúng, tôi ngu ngốc cho nên tôi trở về để đòi lại thứ mà tôi đáng phải có. Đan Tâm, cô đã cướp đi Thiên Vũ bây giờ tôi trở về hãy trả anh ấy lại cho tôi."
Đan Tâm suýt nữa sặc cà phê. Đòi lại thứ chị ta đáng phải có chị ta không phải ngu bình thường. Đã đánh mất rồi làm sao có thể tìm lại, tình cảm chứ không phải một món đồ đem vứt vào thùng rác rồi nhặt ra dùng. Nếu có thể cũng chỉ dành cho những ai xứng đáng, chị ta không xứng.
"Thiên Vũ bị lừa đá trúng đầu nên năm đó mới đi theo đuổi chị."
"...."
"Người ta nói chị xinh đẹp tôi thừa nhận, người ta nói chị thông minh nhưng sao tôi vẫn thấy chị ngu ngốc. Đòi lại thứ chị đáng phải có, chị xứng đáng gặp lại tôi để đòi lại không? Là bảy năm trước chị rời bỏ Thiên Vũ kể từ ngày đó chị không còn tư cách nói với bất kì cô gái nào đã cướp Thiên Vũ ra khỏi tay chị. Chị nên rõ một điều không phải tôi cướp Thiên Vũ mà chính chị đã đẩy anh ấy đến bân tôi."
Đan Tâm bực mình, cô không phải thánh cô cũng biết tức giận vậy. Thật không hiểu nổi tại sao Thiên Vũ có thể chịu đựng Nghi Anh trong hai năm.
"Tôi có tư cách hay không, không phải do cô định đoạt. Bảy năm trước Thiên Vũ yêu tôi đến nỗi xảy ra trai nạn hôn mê một năm rưỡi cô cho rằng một người mới đến, một thư kí nho nhỏ như cô có thể thay thế tôi."
"Tôi hỏi chị một câu, chị nghĩ Thiên Vũ yêu chị được bao khiêu?"
"Cô hỏi thật buồn cười, đơn nhiên là rất nhiều rồi."