ngừng. Cô nàng Nghi Anh này quá tự kỉ, yêu rất nhiều, cô nằm mơ giữa ban ngày à.
"Chị sai rồi Thiên Vũ không yêu chị nhiều như chị nghĩ. Tôi và Thiên Vũ yêu nhau không phải một hai ngày mà là bảy năm chị có biết không, bảy măm đúng khoảng thời gian chị bỏ đi. Nếu Thiên Vũ yêu chị nhiều như chị nghĩ thì anh ấy sẽ không quên chị mà yêu tôi ngay sau đó."
Nghi Anh hoàn toàn bất động trước câu trả lời của Đan Tâm, bảy năm, không thể nào. Thiên Vũ không thể yêu Đan Tâm trong khi đang hôn mê.
"Cô nói dối."
"Tôi nói dối hay không chị hỏi Thiên Vũ là biết ngay mà, chúng tôi yêu nhau bao lâu anh ấy là người rõ nhất."
"Không thể nào hai người chỉ mới quen nhau có hai tháng. Cô đang dùng thời gian để chứng minh Thiên Vũ yêu cô hơn yêu tôi?"
Đan Tâm lắc đầu, cô nàng này không hiểu thứ gì gọi là yêu cả.
"Có những chuyện chỉ có tôi và Thiên Vũ biết những gì chị điều tra được chưa chắc đúng hoàn toàn.
Khi chị yêu một người dù thời gian hai tháng hay bảy năm đều không quan trọng. lúc nào chị nếm trải được tình yêu khắc cốt ghi tâm chị sẽ hiểu những gì tôi nói. Yêu một người chỉ cần một giây là đủ. dù chỉ là thoáng qua cũng đủ làm chị nhớ cả đời. Thời gian nghỉ trưa của tôi sắp hết tôi phải về công ty."
Đan Tâm đứng dậy ngay lúc cô quay lưng muốn đi lại nghe Nghi Anh hỏi một câu chứng tỏ não cô ta không có chất xám.
"Cô cũng chỉ giống tôi đúng không, cô không yêu Thiên Vũ mà yêu tiền của anh ấy."
Cô Nghi Anh này thật biết cách chọc người ta nổi điên nhưng đay là quán cà phê nên cô nhịn. Hít thở thật sâu đè nén cơn giận giữ đang trào lên tới cổ họng quay người lại đối mặt với Nghi Anh nhả ra từng chữ.
"Chị đừng nghĩ ai cũng giống như chị. Yêu tài sản của Thiên Vũ, thật xin lỗi tôi không có đê tiện, không biết xấu hổ như chị. Tôi yêu Thiên Vũ khi anh ấy là một tên không nhà không cửa, sống lang thang, vất vưởng, không có tương lai, không biết ngày trở về. Là yêu anh ấy mà không dám nói với ai, không dám cho ai biết chị không biết gì thì đừng chà đạp lên tình cảm của người khác. Chị như vậy trông thật đáng thương."
Đan Tâm rất phong độ bước đi trước con mắt kinh ngạc của rất nhiều người.
Nghi Anh vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn theo bóng lưng của Đan Tâm. Nhị thiếu gia của DL mà như vậy sao, là một tên không nhà không cửa, sống lang thang, vất vưởng, không có tương lai, không biết ngày trở về cô ta định lừa trẻ con ba tuổi. Dù sao màn kịch này cũng thành công mĩ mãn, Lý Vĩnh Kỳ không chờ được nữa rồi cô phải ra đòn quyết định thôi nhưng sẽ thay đổi một chút, cô ta dám mắng cô ngu xuẩn thì cô sẽ cho cô ta biết thế nào là ngu xuẩn thực sự. Hai kẻ nghe lén nãy giờ cũng nên làm nhiệm vụ của mình rồi.
Nghi Anh vừa ra khỏi quán cà phê thì từ một bàn khác Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn cũng rời khỏi theo. Đan Tâm là cô gái đó, những gì Đan Tâm nói họ cần phải làm rõ.
Đan Tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh trong người thật khó chịu, từ khi về công ty đến giờ không biết cô đã nôn bao nhiêu lần rồi không lẽ lúc nãy ra ngoài bị trúng gió. Mấy ngày nay chuyện của Nghi Anh choáng hết tâm trí cô làm cô không có thời gian nghĩ tới chuyện khác bỏ bê sức khỏe của mình.
"Uống đi."
Lâm Thiên Vũ đưa chai nước cho Đan Tâm, mặt cô tái nhợt không còn giọt máu nào.
Đan Tâm cầm lấy chai nước uống vào một ngụm đè nén cảm giác buồn nôn. Chợt tỉnh ra...
"Sao anh lại ở đây, đây là nhà vệ sinh nữ nhỡ ai nhìn thấy thì sao?"
"Thì mặc họ đã hết giờ làm từ lúc nào rồi, anh đưa em đến bệnh viện."
Anh không nói thì cô cũng định đi."
"Mẹ gọi anh về nhà mà."
"Về sau cũng được, sức khỏe của em mới quan trọng."
"Không được, em có thể tự đi anh phải tìm cách để mẹ đồng ý chứ cứ như vậy không tốt đâu."
"Nhưng anh..."
"Không nhưng nhị gì hết anh về gặp mẹ đi."
Đan Tâm không để Lâm Thiên Vũ nói tiếp đẩy người nào đó xuống nhà xe rồi tự mình bắt taxi đến bệnh viện.
Chương 39
Lâm Thiên Vũ vừa bước vào phòng khách đã thấy năm gương mặt không thể quen thuộc hơn, ba mẹ, ông anh trai yêu quý và cả hai thằng bạn thân.
"Hôm nay họp gia đình sao?"
Lâm Thiên Vũ ngồi xuống ghế, không khí cô đọng thế này chắc có chuyện quan trọng.
Người cần chờ cũng đến rồi Lâm Thiên Vân lên tiếng hỏi Âu Dương Thiếu Phong.
"Có chuyện gì con nói đi."
Âu Dương Thiếu Phong lấy điện thoại mở file ghi âm ra để trên bàn.
"Chị hẹn tôi ra đây có việc gì?"
"Kể chuyện xưa cho cô nghe, được chứ?"
Lâm Thiên Vũ hơi căng thẳng là Đan Tâm và Nghi Anh, đưa tay lấy điện thoại trên bàn.
Dương Thừa Văn ngăn lại, hắn và Âu Dương Thiếu Phong đang nói chuyện trong quán cà phê thì Nghi Anh đi vào lát sau Đan Tâm đến. Thiếu Phong thấy lạ nên mới ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Cậu còn muốn giấu đến bao giờ, cậu không muốn biết Đan Tâm nói gì với Nghi Anh. Nghe xong tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Lâm Thiên Vũ thả tay ra để cuộc nói chuyện trong điện thoại tiếp tục, Đan Tâm gặp Nghi Anh nhưng không nói cho hắn biết.
"Được thôi, vừa hay bây giờ là giờ nghỉ trưa tôi có thời gian..."
Cuộc nói chuyện kết thúc, Âu Dương Thiếu Phong lấy lại điện thoại bỏ vào túi.
Nghe xong đoạn đối thoại tất cả như lạc vào mê cung chờ Lâm Thiên Vũ giải thích.
"Thiên Vũ con nói cho mẹ biết rốt cuộc mọi chuyện là sao. Tại sao thư kí Trần lại là cô gái đó, tại sao hai đứa lại yêu nhau bảy năm, tại sao con có thể là một tên không nhà không cửa, sống lang thang, vất vưởng, không có tương lai, không biết ngày trở về?"
Không có câu trả lời. Yêu hắn cô chịu nhiều ấm ức như vậy nhưng hắn làm được gì cho cô dù là hồn ma hay là người hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn cô bị người khác xúc phạm.
"Trước khi con trả lời mẹ hãy trả lời câu hỏi của con trước."
"Con nói đi."
"Mẹ có thể chấp nhận Đan Tâm không?"
Đan Tâm là do bà chọn làm thư kí cho Thiên Vũ, từ ngày đầu tiên Đan Tâm vào thực tập ở DL bà đã có ấn tượng rất tốt nhưng thật không ngờ dằng sau vẻ ngoài ngây thơ đó là quá khứ mà bà không thể chấp nhận được.
"Không thể."
"Vậy thì con cũng không cần giải thích, con chỉ có thể nói cho mẹ biết nếu không nhờ cô ấy con bây giờ cũng chỉ là một cái xác không hồn nằm trên giường bệnh, con yêu cô ấy và sẽ không bao giờ buôn tay."
Lâm Thiên Vũ đứng dậy liền có điện thoại gọi tới, là của Đan Tâm. Hít vào một hơi thật sâu bình ổn lại tâm trạng hắn không muôn cô cảm thấy tâm trạng hắn không tốt.
"Đan Tâm em sao rồi, bác sĩ nói gì?"
Bên kia điện thoại im lặng, có một cảm giác thật lạ dần xâm nhập vào từng mạch máu của Lâm Thiên Vũ.
"Đan Tâm..."
Cuối cùng bên kia cũng trả lời nhưng đó không phải là Đan Tâm.
"Xin lỗi tôi là y tá của bệnh viện thành phố, xin hỏi anh là gì của bệnh nhân Đan Tâm?"
Là y tá nhưng lại gọi bằng điện thoại của Đan Tâm hỏi hắn là ai, Lâm Thiên Vũ chần chừ một chút rồi trả lời.
"Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, sức khỏe của cô ấy thế nào?"
"Sức khỏe của cô ấy tốt chỉ là cô ấy đang có thai nên hơi mệt thôi."
Đan Tâm... có thai, hắn... sắp có con Lâm Thiên Vũ còn chưa kịp cười đã...
"Cô ấy vừa bị bắt cóc bệnh viện đã báo cảnh sát nếu anh là chồng chưa cưới của cô ấy thì tới bệnh viện n