một trời một vực , đã thấy trước mặt hắn chất mộtđống ngân phiếu cao gầ lên cùng một núi nhỏ bạc trắng , nhìn tìnhhuống thì đêm nay thủ khí của hắn không tệ , khẳng định là thắngkhông ít.
Lão già sắc mặttrắng bệch , hai tay cầm áp bảo * ( một loại đồ dùng để đánh bạcthời xưa) toàn thân giống như phát bệnh sốt rét run rẩy không ngừng .“A … Lãng công tử , lão …”
A Lãng nở nụ cười ,ra vẻ khó hiểu nói : “Tốt xấu gì ngươi cũng phải buông áp bảo ra ,ra mới đổ vào được , nếu không ván này sao có thể tiếp tục nữa?”
“ A Lãng công tử ,người hôm nay đã thắng được không ít …” Lão già bày ra bộ mặt đắngnhư khổ qua , “thật sự đã thắng được không ít , chi bằng dừng tay từđây”
“Hắc hắc , ngươi nóinghe thật hay đó!” A Lãng bày ra vẻ mặt chán ghét “Sao ngươi không suynghĩ trường hợp như hôm qua , ngươi thẳng hết tài sản của ta , hại tahôm nay cả tiền ăn cũng không có , còn thiếu Mộ Dung Tuấn một nợ nhântình.” Sắc mặt lão già càng thấy chua sót hơn “ A Lãng công tử , hãocũng chỉ là người ăn cháo cầm hơn để sống qua ngày .” A Lãng cắtđứt lời của hắn “Tốt lắm ! ngươi đi tìm chưởng quầy của ngươi ra , tacùng hắn đối đổ , nếu hắn thua , việc không nói có thể nói chứ!”
Lão già còn khôngkịp trả lời , bức rèm phía sau cửa leng keng vang lên , một gã trungniên mập lùn . “ Lãng lão đệ quả nhiên không đơn giản , chỉ mới quamột ngày đã hạ cố đến tệ điếm gỡ vốn”
A lãng ngoài cườinhưng trong không cười nói : “từ chỗ nào mất thì từ chỗ đấy lấy trởvề , mọi người không phải đều nói như vậy sao ?”
“Hảo! Thật hay!” Gãtrung niên ục ịch ha ha cười . “Sảng khoái ! Sảng khoái ! Như vậy Lãnghuynh chuẩn bị đánh cuộc thế nào đây ?”
“Thì một phen thẳngthua , ta hạ toàn hộ!” A lãng ngay cả một chút lo lắng cũng không có, đem ngân phiếu trên mặt bàn đẩy về phía trước như thể toàn bộ đồtrên bản chỉ là đá , giấy vụn.
Bắp thịt trên mặttrung niên ục ịch co giật một hai cái sau đó gật đầu nói : ‘Được ,tệ điếm xin nhận của Lãng huynh ! Dứt lời , hai tay của hắn nâng ápbảo lên , nhoáng một cái , rung động hai cái , ước chường mười bảy ,mười tám . lúc này mới hạ áp bảo xuống bàn.
Phàm là người đi lạitrên giang hồ , có người nào không biết người trung niên ục ịch nàykỳ thật chính là Đổ vương Dư Bàn Tử thanh danh lan xa . Nghe nói hắnđổ gần ba mươi năm , chưa bao giờ thất thủ . Bởi vậy , lúc náy hắntự mình áp trận , nhiều người lập tức xông tới ; người chơi bạckhông ngờ có thể tận mắt nhìn thấy kỹ thuật cao siêu của Dư Bàn Tử, việc này chẳng lẽ không phải là cơ duyên khó mua được hay sao .
Vẻ mặt A Lãng vẫnthản nhiên ngồi nguyên cô , nụ cười tà trên mặt thoảng thoảng dù aicũng không thể nào đoán biết . “Ta mua đại.”
“Đại?” Dư Bàn Tửthần sắc không thay đỏi , “Lãng huynh khẳng định mua đại , không đổi ý?” A Lãng lắc đầu , “ta làm việc luôn rõ ràng , hơn nữa tuyệt đốikhông hối hận .”
“Được !” Dư Bàn Tửquát to một tiếng , tay phải từ từ vươn tới chỗ cái bát , nhẹ nhàngxốc một cái , mở bát.
Ba khối xúc xắc balục yên ổn nằm ở đấy chén , mười tám điểm , đại; Dư Bàn Tử thầnsắc đột nhiên đại biến , phút chốc xanh mét.
“Không ! Không có khảnăng …” hai mắt Dư Bàn Tử lồi hẳn ra , trừng mắt nhìn ba khối xúcxắc , như thể không tin được chuyện này.
Vừa rồi hắn trảobát đã dùng nội lực vừa thô vừa thu , làm cho xúc xắc trong bátcùng quay một mặt , trở thành ba nhất , thế nhưng một lát sao lạibiến thành kết quả thế này , hắn nghĩ hoài không ra.
Nhìn tầm vóc như DưBàn Tử cũng có thể hiểu rõ nội công của hắn đã đạt tới cảnh giớinào … chẳng lẽ thanh niên tên A Lãng trước mắt giấu nghề , giả trư ăncọp?
Vừa rồi khi hắn đangđưa tay bắt bát xuống đồng thời A Lãng cũng đẩy ngân lượng trên bàn ,chẳng lẽ chính là trong khoảng khắc đó hắn động tay chân?
Dư Bàn Tử đang lúchết sức trầm tư , A Lãng đã hắc hắc cười mỉa , “Thật là xin lỗi ,đa tạ…” Thần sắc hắn vẫn không đổi ngồi một chỗ . “Không biết nhàcái quý tiệm còn muốn tiếp hay không , buổi tối hôm nay ta còn chưađổ đã ghiền đâu!” Tuy rằng hắn cười hì hì nói ra lời này nhưng trênthực tế lại chan chua cực điểm . Ngay cả người chỉ huy Đại thông đổphường Bàn Tử cũng thua , trên đời này còn có người nào có thể quađược hắn ?
Nhưng mà , một chuyệnkhiến người khác không thể tin đột nhiên phát sịnh , bởi vì phía sauhắn truyền đến một tiếng quát của nữ tử “ Ta tới đổ cùng ngươi !” ALãng quay đầu , vừa nhìn . “Ngươi …” Thần sắc hắn không chỉ đại biến, thậm chí cả tiếng nói cũng run rẩy.
Đứng ở sau hắn chínhlà Hoàng Thi Hàm . Từ đống ngân lượng trước mặt hắn , nàng dễ dàngphát hiện miếng vàng lá óng ánh . Vàng lá không mọc cánh được chonên không có khả năng tự bay đế Đại thông đổ phường ; đáp án chânchính lúc này đã được công bố.
Hoàng Thi Hàm khôngđợi hắn nói xong , tay phải đột nhiên duỗi ra nhanh như chớp , với vềphía cổ tay phải hắn , cười nói : “Sao ? Ta không thể đổ cùng ngươi ?”Trên mặt A Lãng tuy là đang cười nhưng bất luận là ai đều có thểnhìn ra nét cười của hắn thập phần miễn cưỡng . “Hai vợ chồng chúngta có gì phải đổ , không phải để người ngoài chế giễu sao?” Khi nóichuyện , hắn nhếch miệng trừng mắt nhìn mọi người , diễn cảm thậpphần tà khí.
Hoàng Thi Hàm vừamới ra tay chế trụ mạch môn cổ tay của hắn , tuy rằng không sợ hắnchạy trốn nhưng mà sợ hắn nói lung tung . Nàng lập tức âm thầm hítmột hơi , thanh âm như tiếng muỗi truyền đến : “Nếu ngươi không muốn chongươi ngoài cười nhạo , ngoan ngoãn theo ta đi ra ngoài!” A Lãng khẽthở dài một cái , gật đầu , “hảo , ta đi với ngươi” hắn lập tứcđứng lên , cao giọng nói: “Dư lão đại … Chỗ ngân phiếu , ngân lượngnày ngươi tạm thời bảo quản giúp ta , chờ lần tới nếu có đi qua KhaiPhong thì sẽ thu hội lại.” Nói xong , hắn tùy tay cầm mấy thỏi bạcnguyên bảo , vàng lá cùng một chồng ngân phiếu. “Hiện tại vợ chồngchúng ta có chuyện phải nói , cáo từ!” Chỉ cần là người đi lạitrong giang hồ đều biết , A Lãng – người này làm việc , nói chuyệnhoàn toàn không theo lẽ thường . Nhiều người chỉ thấy là Hoàng ThiHàm xuất hiện , gián đoạn bán bài này ; hoàn toàn không rõ haingười này rốt cuộc là có quan hệ gì.
Hoàng Thi Hàm lúcnày nổi giận trong bụng nhưng lại không muốn nổi bão ở nơi này , vởivậy lúc này theo sát phía sau A Lãng , sắc mặt thật sự không tốt.
Trái lại A Lãng thìđiềm tĩnh khác thường , trên mặt mang theo một nụ cười kỳ lạ , ởtrong trường hợp này hắn cư nhiên vẫn còn cười được ?
A Lãng đi phía trước, Hoàng Thi Hàm theo sau hắn , cách nhau khoảng a bước , mãi cho đếnkhi hai người tới đường cái đôg đúc hàng rong thì tình huống bỗngnhiên có thay đổi.
Khi A Lãng đến gầnmột hàng ròng thì hắn lấy từ trong quần áo ra một đống bạc vun;bạc vụn rơi xuống đất , tiếng vang lập tức hấp dẫn đãm người nhấnnháo tới cao độ .
“Mọi người mau tớinhặt bạc !” A Lãng kêu lên một tiếng , mọi người không chút do dự ,tức thì như đám châu chấu lao đến.
A Lãng nhìn tình thếkhông thể để lỡ mất , lập tức nhảy qua băng ghế , giống như chó chạynhà tang bay thẳng về hướng ngoại thành.
Lúc này , chỉ thấyHoàng Thi Hàm bỗng nhiên cười lạnh một tiếng , giỏi cho một tên tặctửu , ta lại muốn xem ngươi có thể chạy tới đây ! Nàng nhún chân mộtcái , bất chấp những người ở trước mặt thi triển tuyệt thế khinhcông kinh thế hãi hùng , toàn thân như một con chim đại bàng dương cánhlướt qua đỉnh đầu mọi người , sau đó gắt gao đuổi theo hướng A Lãngchạy .
Vô số nóc nhà , ngọncây lướt qua chân Hoàng Thi Hàm . Ước chừng khoẳng nửa khắc đồng hồqua đi , bóng lưng A Lãng đã rõ ràng trong tầm m