ngThi Hoàng ôm quyền , chính khí nghiêm túc nói “Có thể dốc sức vì võlâm Trung Nguyên cùng các vị cao nhân tiền bối diệt trừ bại hoại võlâm , tiểu nữ tử cảm thấy vô cùng vinh hạnh và may mắn.” Dứt lời ômquyền khom lưng chào mọi người , thể hiện lễ nghi giang hồ vô cùngtiêu chuẩn .
“Tốt ! tốt ! rất tốt” MộDung Tuấn mỉm cười , tiện đà lấy tay chỉ về hướng hành lang cuốiđại sảnh nói “Đã quá trưa , không bằng chúng ta đi đến thiện đườngdùng cơm , sau khi ăn xong tiếp tục bàn đại sự” . Dứt lời , hắn dẫnđầu đi khỏi đại sảnh , dẫn mọi nười đi đến thiện đường* (phòng ăn) .
Có thể cùng chưởng môn củacác đại môn phái dùng xơm , đây là ước vọng của bao nhiêu người tronggiang hồ ? Ở trên bàn cơm được Mộ Dung Tuấn giới thiệu , Hoàng ThiHàm cảm thấy thụ sủng nhược kinh* (được sủng ái mà lo sợ) , thì rahòa thượng , ni cô , đạo sĩ không chút thu hút nào này đều là ngườicó lai lịch lớn .
Trong bữa tiệc , nhiều ngườitrò chuyện vui vẻ , không ai nhắc tới chuyện Tống Thất Đao , ăn cơmhoàng đế nói những lời e rằng chỉ mấy ngàn năm sau mới có . Tráilại chưởng môn phái Nga Mi – Tuệ Tâm sư thái lại hàn huyên không ítchuyện với Hoàng Thi Hàm , có lẽ vì cả hai đều là nữ nhan , cho nêncó lời gì có thể nói đều nói ra hết .
Cơm xong , mọi người lại trởlại đại sảnh . Mộ Dung Trinh lập tức sai người dâng trà thơm , mọingười vừa uống vừa nói chuyện đúng chủ đề.
Mãi đến sau đó , Hoàng ThiHàm cảm giác mình giống như đang đặt trong mộng cảnh , nàng thủychung cũng không dám tin rằng bản thân lại có thể ngang vai ngang vếcùng với các cao nhân tiền bối , cái loại cảm giác này thật sự làlẫn lộn cực kỳ .
Kỳ thật nàng không rõ , từlúc vừa rồi khi nàng giao thủ với Tả Hữu đặc sứ ít nhiều cũng cóthể nhìn ra chút manh mối , nhưng mà không vạch trần mà thôi .
Cả một buổi chiều , ngườiđến tiếp ứng vẫn như thủy triều tràn vào , chỉ tiếc võ công củabọn họ phần lớn đều bình thường không có gì đặc sắc . Mộ Dung Tuấntheo lệ thường dùng bạc đuổi những người này đi , song phương cùng vuivẻ .
Không bao lâu , mặt trời đãdần ngả về phía tây , hiện tại cũng đã gần đến hoàng hôn , thìthấy một hộ vệ vội vã chạy vào đại sảnh “Bẩm công tử , ngoài cửacó người …”
“Ô! Đều là người quen , còncần thông báo làm gì .” Theo tiếng liền thấy A Lãng nghênh ngang tiêusái vào trong đại sảnh .
“Bẩm công tử” Người hộ vệchưa kịp nói hết lời , Mộ Dung Tuấn đã vung tay lên nói với hắn“Ngươi đi xuống trước”
“Vâng , công tử” Hộ vệ cungkính đáp một tiếng , lập tức lui ra .
Vẻ mặt A Lãng vui vẻ nói“Mộ Dung huynh , chúng ra lại gặp mặt rồi ! Gần đây có khỏe không ?”
Mộ Dung Tuấn mặt không đổi“Không tốt! Chính là bởi vì không tốt cho nên mới nhờ các vị tiềnbối ra tay chi viện , tại hạ thật sự là thẹn với tiên phụ”
“Đúng vậy ! Ta cũng nghe nóiTống Thất Đao tìm tới Mộ Dung công tử , cho nên ta cũng từ Khai Phongtới đây!” A Lãng nhìn xung quanh một lượt , làm như rất quen thuộc đốivới chưởng môn các phái đang ngồi “Kẻ hèn này tham kiến các vị tiềnbối” Hắn cúi người hành lễ.
Ánh mắt của hắn dừng lạitrên mặt Hoàng Thi Hàm rất lâu , nhưng Hoàng Thi Hàm lại quay đầu đi ,cố ý làm bộ như không quen biết hắn . A Lãng hỉ ảm đạm cười , khôngnói gì .
“Các vị đang ngồi trước mắtđây không có ai là không phải nhân cao thủ trong giang hồ , tại hạ khôngdám làm phiền lãng tử giang hồ huynh giúp” Mộ Dung Tuấn nói .
A Lãng không chút khách khícắt đứt lời của hắn “Mộ Dung công tử nói vậy sai rồi ! Nợ ngườimột chút chi ân đều phải trả , trước đấy ở Khai Phong thành thiếu MộDung công tử một bữa cơm , hôm nay đến chính là để trả phần nợ này.” Ngụ ý của Mộ Dung công tử kỳ thật là hoài nghi võ công của hắnkhông thích hợp , mà A Lãng lại cố ý làm bộ như nghe không hiểu , cốý nói trái đi .
“Tiểu tử , đầu óc ngươi cóphải không tỉnh táo hay không ?” Hải Trung Dương trưởng lão trừng mắtliếc nhìn hắn một cái “Tống Nhất Đao kia là ma đầu giết người khôngchớp mắt , ngươi tuổi còn trẻ , tiền đồ trước mắt còn rộng mở!”
A Lãng thái độ cười lạnhkhông giống bình thường “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua ‘nghé conkhông sợ cọp’? Hừ ! Tống Thất Đao ở trong mắt ta tính làm gì ? Hắnchẳng qua chỉ là một sát thủ không lộ mặt ra ngoài ánh sáng mà thôi, sớm hay muộn cũng có ngày ta bắt được đuôi hắn …”
Mộ Dung Tuấn cười nhẹ “Gianghồ đồn đại , lãng tử ngươi không chỉ lanh trí mà võ công cũng lànhất lưu , đáng tiếc tại hạ không có dịp mở mang , ngày hôm nay cuốicùng cũng có cơ hội” A Lãng không câu nệ tiểu tiết , tính tình hàihước dí dỏm , ở trước mặt người khác luôn cự tuyệt tiết hiển lộvõ công . Bởi vậy , đồn đại cũng chỉ là đồn đại , trong bụng hắnrốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh chỉ sợ không ai biết .
Hải Trung Dương một bên tiếplời “Nói cũng phải ! Tống Thất Đao cũng không phải đèn đã cạn dầu,nếu không làm sao có thể trong vòng hai năm thanh danh đã lan truyềnrộng , uy hiếp võ lâm …” A Lãng ngoài cười nhưng trong không cười nói“Các ngươi nói nhiều vậy , chính là muốn ta thể hiện một chút chawg! Ta không để cho mọi người thất vọng là được .” Vẻ mặt hắn gian tà, cuối cùng xoay lưng đi , lén lút lấy ra bốn khối xúc xắc từ trongđũng quần .
“Ngươi làm gì vậy ?” Mọingười không hiểu gì .
A Lãng giơ xúc xắc trên taylên “Đây chính là trân tàng của ta , Bạch Ngọc khắc” Dứt lời , ngaycả động tác chuẩn bị hắn cũng chưa làm , bốn ngón tay chỉ nhẹnhàng bắn ra liền thấy bốn đạo bạch quang như mũi tên bắn vào trongđại sảnh .
Cho dù trước đó việc nàykhó có khả năng vừa khéo như vậy , nhưng bốn khối xúc cắc đều nhịpvào bên trong , chỉ lộ ra một mặt , trên mặt hiện lên đều là lục ,sức tay và kĩ xảo như vậy , nhìn khắp võ lâm người có thể làm đượckhẳng định vô cùng có hạn .
“Cũng chỉ là như thế này ?”Hải Trung Dương bỗng nhiên nói một câu .
A Lãng sững sờ “Như vậy cònchưa đủ? Sao , còn muốn ta làm thế nào ?”
Hải Trung Dương nghiêm túc“Công phu thuộc loại ám khí này , chỉ cần thường xuyên luyện tập ,quen tay hay việc , sau một thời gian , đều có thể đạt tới cảnh giớinày” Câu nói châm biếm hắn đang lấy trứng trọi đá , A Lãng không phảikhông hiểu .
A Lãng mong mỏi liếc mắtnhìn Hoàng Thi Hàm một cái , ánh mắt lộ vẻ không muốn . Hắn biếtngày hôm nay nếu bản thân không thi triển võ công , tuyệt không thể ởlại nơi này . Như vậy , hắn không phải là rất khó gặp lại nàng sao ?
Từ lúc gặp nàng ở Khai Phongđại tửu lâu , lãng tử nổi danh trên giang hồ này đã bị khí chất đặcbiệt kia hấp dẫn .
Hắn cố ý lén vào trongphòng nàng ăn cắp bạc để bày ra con đường tiếp theo cho mình , nhưngkhông ngờ nàng không có chút ý tứ nào mới mình , thậm chí cả têncũng không chịu nói . Nếu hắn còn mù quáng theo đuổi , cuối cùng sẽcó kết quả gì đây ? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến .
Cuối cùng , hắn đưa mắt tậptrung trên mặt Mộ Dung Tuấn , cũng chính ở một khắc này ,hắn đãngầm hạ quyết định .
“Được rồi ! Nếu như không coivào đâu , như vậy các ngươi nói đi , muốn ta làm gì ?” Hắn đột nhiênhồi phục lại bộ dạng tinh quái ban đầu . Tuy rằng rất kỳ quái ,nhưng hắn trước đây đều vậy , dường như mọi người cũng khó mà pháthiện ra điều gì khác thường .
Hải Trung Dương lớn tiếng nói“Ít nhất ngươi phải cho mọi người thấy được điểm mạnh của ngươi ,vậy mới có thể biểu hiện thực lực của ngươi rốt cuộc tới đâu!”
A Lãng gãi gãi đầu , thìthào tự nói “Làm sao bây giờ ? Đao kiếm , quyền cước , côn bổng , ámkhí , các kỹ năng ta đều tinh thông , bây giờ nên biểu diễn sở trườnggì đây ? Không bằng như vậy đi’ Ánh mắt của A Lãng vòng quét toàntrường , vẻ mặt