Tiểu thuyết Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước-full
Lượt xem :
gió.
Chỉ là đến lúc đó bị Học trưởng Tiểu Thành biết, cô nhất định lại sẽ bị niệm một chút.
Trải qua mưa gió tàn phá, cùng tiếng thét chói tai liên tục một thân cô ướt đẫm trở lại công ty, mở đèn lên, liền bận rộn đem mặt lau khô.
Ắt xì! Ắt xì!
Rùng mình một cái, chà xát cánh tay của mình, cô vẫn là nhanh lên để về nhà a! Đem ví tiền cùng điện thoại nhét vào túi nhỏ màu xanh trong túi, thuận tay rút lấy giấy lau xoa xoa cái mũi.
“Ô …Ô!” Xoay người, bóng người ở cửa thoáng chốc làm cho cô bị kinh hãi.
“Cô tới công ty làm cái gì?” Khúc Túc lông mày nhăn lại nhìn cả người cô gái ướt đẫm mà phát run.
“Tôi tới lấy ví cùng điện thoại.” Dùng ngón tay nhẹ khép lại tóc rủ xuống phía trước trán, “Khúc quản lí, anh hôm nay đi làm nha?”
Người khác cô không dám nghĩ, nhưng Khúc quản lí chính là làm cho người ta có một loại cảm giác “Công tác chính là tình nhân của anh”, trời bão cũng không muốn ngăn cản sự cuồng nhiệt làm việc của anh.
Cô âm thầm cảm thấy buồn cười, nhếch môi, không dám cười lên tiếng.
“Tôi tới công ty đem văn kiện về xử lý.”
“Quản lí thật sự là làm việc rất có nhiệt tình.” Cô giả ý nói.
“Chỉ là kiếm tiền.”
“A ——” Cô gật đầu thẳng thắn, vắt hết óc muốn nói tiếp.
Khúc Túc phát hiện cô chỉ cần tiếp đón không nói ra lời, sẽ mỉm cười lại mỉm cười.
“Thực bội phục quản lí có bản lĩnh quản lý công ty trong khu vực lớn như vậy, nếu là tôi có thể sẽ làm không đến.” Cô thật sự rất bội phục mình, rõ ràng có thể cùng một “Hàn băng” nói chuyện phiếm.
“Đã quen.”
“......” Anh không thể nói nhiều hơn mấy chữ sao? Cô vẫn là đi mau cho an toàn, cùng một hoạt thi* liên hệ, mệt mỏi quá đó ~~ 0
Điện thoại vang lên, cô thuận tay tiếp, “Khoa học kỹ thuật Danh Dương xin chào ——”
Văn phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có cô mang một ít giọng mũi nói.
Nghe cô dùng giọng mũi nói chuyện khách khí, anh đột nhiên cảm giác được rất thú vị, khó gặp được bộ dạng của cô nhan sắc, thanh tú sạch sẽ, tựa như nữ sinh bình thường, anh thật sự không hiểu vì cái gì cô muốn “Chọc ghẹo” khuôn mặt của mình như vậy.
[nguyên văn là tác lộng: mình ko biết đổi thế nào? T_T Syra">
Tất Ngọc Nhi ghi chép trên giấy ghi lại sự việc, vừa nhấc mắt tầm mắt đối diện anh, có chút kinh ngạc nghĩ, anh...... Đang cười?
Khúc Túc câu khóe miệng, cô như nhìn thấy quỷ giống như biểu lộ thật sự rất thú vị.
Anh...... Anh thật sự đang cười, cô vẫn cho là Khúc quản lí chỉ thích hợp lạnh như băng biểu lộ lãnh khốc, không nghĩ tới anh cười rộ lên đúng là mê người như thế......
Không được! Cô đã có Học trưởng Tiểu Thành rồi, làm sao có thể bởi vì sắc đẹp hấp dẫn mà nhất thời hãm sâu? Dùng sức lắc đầu, cô muốn chính mình thanh tỉnh.
“Cô đang làm cái gì ở đây?” Cô có biết hay không bây giờ cô rất thú vị, rất buồn cười?
Cô ho nhẹ một tiếng, dấu biểu hiện không được tự nhiên của cô, “Khúc quản lí, tôi đi về trước.”
“Cô đi xe máy tới?”
“Phải”
“Tôi đưa cô trở về.”
“Cám ơn ý tốt của anh, thật sự không cần, kỹ thuật đi máy xe của tôi rất tốt.” Cô không chút nghĩ ngợi từ chối.
Không cần, không cần, không cần hao tâm tổn trí, không không không… Mượn cớ khước từ làm cho anh rất không vui. “Tùy cô.”
“...... Khúc quản lí tạm biệt, trên đường cẩn thận.” Cô có thể cảm giác được anh mất hứng, tâm tình của anh luôn lúc tốt lúc xấu, hỉ nộ vô thường, thật là một quái nhân, cô vẫn là chạy nhanh tránh đi sẽ tương đối an toàn.
Tất Ngọc Nhi vội vàng rời đi, đến ban công dẫn xe máy ra; gió nổi lên mãnh liệt thổi trúng cô thiếu chút nữa cùng xe máy ngã vào nhau, tìm một ít thời gian, cô mới mặc đồ trang bị.
Dần dần mưa rơi mạnh cùng gió mạnh làm cho cô mở mắt không ra, trên đường đi vất vả hàng cây bên đường bất ngờ ngã xuống, không có ngờ tới đang đi xe trên đường, máy đột nhiên tắt, cô không khỏi lên tiếng chửi bới, đem máy xe dắt đến một bên đứng lại, ra sức đạp cho máy khởi động.
Mười phút qua đi, máy xe vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Tất Ngọc Nhi khó khăn trong vũng nước nắm xe yêu, cất bước khó khăn nghĩ.
“Mưa gió lúc này mà cô tin là sẽ sống sao?” Khúc Túc đánh cửa sổ xe xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
“Khúc quản lí.” Khóe miệng có chút rung động, mỗi lần bộ dạng chật vật đều bị anh gặp được.
“Trước để xe máy qua một bên, tôi đưa cô trở về.”
“Khúc quản lí, có lẽ anh không rõ tại Đài Loan xe máy tỉ lệ mất trộm cao bao nhiêu.” Tốt xấu gì chiếc xe này cũng là một công cụ thay cô đi bộ tuy nhiên hiện tại rất không nể tình mà ném đi, nhưng cô sẽ không vứt bỏ xe yêu của cô.
“Lên xe.” Cô thật sự muốn đem chính mình làm cho đến sinh bệnh sao?
Cô mỉm cười, đứng thẳng người lên.
Mưa gió điên cuồng gào thét, hai người giằng co——
Ắt xì! Cô bại trận cúi đầu xuống, ảo não vuốt cái mũi, tâm không cam lòng không muốn đem xe máy đỗ tại ven đường.
Lên xe, Tất Ngọc Nhi nhìn thấy anh tinh thần sảng khoái, cùng chính mình toàn thân rõ ràng ướt đẫm, so sánh rất đúng với trong nội tâm làm cho cô cảm thấy rất không tư vị. “Khúc quản lí thực chiếu cố nhân viên.” Cô vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, trong lời nói mang theo châm biếm, hừ! Làm ẩm ướt xe của anh là tốt nhất.
“Nếu như cô ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lãng phí tài nguyên quốc gia sẽ không tốt.” Anh thập phần đứng đắn khiêu khích cô.
“Khúc quản lí, chỗ ở của tôi bên trái trong ngõ nhỏ, anh đưa đến đây là được rồi.” Kéo ra một nụ cười giả dối, cô âm thầm thề dưới đáy lòng, hừ! Cũng không để cho cô bắt được mà thành cơ hội hòa nhau.
Khúc Túc đem xe tiến ngõ nhỏ hỏi: “Phía trước tòa cao ốc sao?”
“Đúng.” Anh là nghễnh ngãng sao? Cô yêu cầu xuống xe rồi, anh còn bỏ mặc, chỉ lo đem xe đỗ trong ô vuông đỗ xe.
Chẳng phải lập tức muốn rời đi sao? Chậc, loại người này chính là như vậy, đâu ra đấy, quân tử một chút, Tất Ngọc Nhi một lần nữa ngưng tụ nâng khuôn mặt tươi cười, “Quản lí, thật sự là cám ơn anh đặc biệt đưa tôi trở về, có cơ hội mời anh ăn bữa cơm.” Cô tự nhiên trôi chảy nói lời khách khí trên mặt.
“Vậy đi thôi!” Khúc Túc cởi bỏ dây an toàn trên người, đem cửa xe đóng, khóa lại.
“Đi thôi?” Cô ngốc o o lặp lại lời của anh.
“Đi đến nhà của cô.” Anh nhìn thẳng chằm chằm vào biểu lộ kinh ngạc của cô, phát hiện cô quả nhiên ngẩn ngơ đến thú vị, điều này làm cho anh đối với cô hứng thú càng nhiều.
“Quản lí, không cần đưa tôi tới cửa.”
“Không mời tôi uống chén trà?”
Anh...... Muốn tới nhà cô uống trà?
“Không chào đón?”
“Đương nhiên —— được.” Cô vạn phần hạ đầu giãy dụa.
Tất Ngọc Nhi dẫn anh đi vào cửa tòa nhà, sau khi cùng cảnh vệ chào hỏi, dẫn anh đi vào nơi ở của mình ở tầng 5.
“Cô đi thay quần áo trước.”
“Đã biết.” Mỉm cười ứng đối, chẳng muốn so đo thái độ giọng khách át giọng chủ.
Khúc Túc tìm vị trí ngồi xuống, anh nguyên lai tưởng rằng nhà cô sẽ là chỗ ở tràn ngập hồng nhạt, không nghĩ tới chỗ ở của