Tiểu thuyết Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước-full
Lượt xem :
n, thật đúng là ăn ngon!
Không cam lòng ăn đồ ăn do địch nhân làm, khí thế đã thua một nửa.
“Cái này có muốn không?”
“Phiền toái Khúc quản lí.” Rất không có chí khí đem chén đĩa đưa tới.
Dùng cơm xong, cô ngoan ngoãn tự động thu thập, mưa bên ngoài tạm dừng, nhưng nước vẫn chưa lui, xem ra còn cùng Khúc quản lí ở chung một lúc nữa.
Cô mất hết hứng thú gọt quả táo, trên khuôn mặt thanh tú tràn ngập phiền não, cô muốn gọi điện thoại nói chuyện phiếm cùng Học trưởng Tiểu Thành, nhưng lại không thể đem thủ trưởng nhét vào phòng khách không để ý tới.
Tiếng buồn bã thở dài một hồi, mới đưa đĩa trái cây mang sang, nhìn thấy Khúc Túc hai tay ôm ngực nhắm mắt nghỉ ngơi, cô phóng mức giọng thấp hô: “Khúc quản lí?”
Trư a! Ăn no liền ngủ. Cô không khách khí ở trong nội tâm tà ác phê bình ác độc.
Qua một phút đồng hồ sau, trông thấy người con trai cũng không nhúc nhích, cô cẩn thận buông đĩa, theo dõi ngũ quan lạnh lùng của anh, thật sự đang ngủ sao?
Nghiêng thân tới gần anh, muốn xác định anh là ngủ thực hay là ngủ giả, đó! Phát hiện lớn! Ngừơi con trai nghiêm túc này có lông mi thật dài a......
Nhịn không được hấp dẫn vươn ma chưởng, muốn chạm lông mi thật dài của anh.
Đột nhiên Khúc Túc mở mắt ra, con ngươi đen thâm thúy đối diện cô.
Cô nhất thời phản ứng không kịp, chỉ ngây ngốc cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ánh mắt của cô biến thành mắt gà chọi.” Cô gái này, trên người có một cổ mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái, không ngừng làm phức tạp cảm xúc bình yên của anh.
“A!” Cô lui một bước, đụng vào cái bàn, trọng tâm chênh vênh, mắt thấy muốn bị ngã.
“Cẩn thận một chút.” Khúc Túc nắm ở eo của cô, cô lại biểu diễn kỹ năng đặc biệt sao?
“Cám ơn.” Mặt đỏ hồng, đột nhiên không biết nên đối mặt anh như thế nào. “Khúc quản lí, anh có thể buông tay.” Cô xấu hổ toàn thân nóng lên.
Anh theo lời buông ra, đóng mí mắt lại, dựa vào trên ghế sa lon.
Lại ngủ?
Chẳng lẽ là anh mộng du?
Tất Ngọc Nhi cực kỳ cẩn thận chậm rãi lui ra phía sau, cách anh một khoảng cách, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, mặt của mình nóng lên cô lấy tay nâng cao lên, không rõ vừa rồi vì sao chính mình lại đột nhiên thẹn thùng.
Đến phòng tắm dùng nước lạnh xối lên mặt, chờ nhiệt độ rút đi, mọi cách hết sức nhàm chán, mới nhớ tới còn chưa có gọi điện thoại cho Học trưởng Tiểu Thành.
Lẩm bẩm trở về phòng lấy điện thoại, nằm ở trên giường, trực tiếp đè xuống nút trò chuyện, một phút đồng hồ trôi qua, tức giận đem điện thoại di động vứt bỏ tại giường bên kia.
Học trưởng Tiểu Thành vì cái gì không tiếp điện thoại của cô?
Dùng cái gối buồn bực ở chính mình, cô rầu rĩ buồn bã kêu.
Khúc Túc lông mày rối rắm trừng mắt cô gái ngủ say sưa, cô không phải từ buổi chiều gầm loạn gọi bậy sao, vẫn ngủ đến hiện tại a?
“Tỉnh!” Khúc Túc nhẹ lay động hai tay cô gái ôm chặt cái gối đầu.
“Ừ......” Tất Ngọc Nhi đầu chuyển tới bên kia, hi vọng ngăn chặn thanh âm phiền lòng.
“Ăn cơm đi.” Đã 7h rồi, cô là muốn ngủ tới khi nào?
“Được.” Nghe được ăn cơm, không chút nghĩ ngợi gật đầu, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Cô gái này ——
Khúc Túc đem bàn tay to duỗi ra, trực tiếp đem cô ôm lấy cả người.
“Học trưởng Tiểu Thành?” Sương mù, che chắn mắt mở ra, ngẩng đầu nhìn qua sắc mặt người con trai không vui. “Oh...... Nguyên lai là Khúc quản lí.” Học trưởng Tiểu Thành của cô tuyệt đối sẽ không bày mặt thối đối với cô.
Lại là Học trưởng Tiểu Thành?
Anh nhíu lông mày, tâm tình không khỏi chuyển xấu, Khúc Túc xem cô dụi dụi mắt, không có tính nhẫn nại anh liền đem cô trực tiếp ôm đến phòng khách, đặt ở trên ghế sa lon.
Cô xem ngoài cửa sổ ngẩn người, đầu óc một mảnh hỗn độn, cả người hiện ra trạng thái thất thần.
Thật phục cô, Khúc Túc vỗ vỗ mặt của cô.
“Khúc quản lí, anh đang làm cái gì ở đây?” Cô nhíu mày khó hiểu.
“Ăn cơm.” Đem phần bữa tối đưa tới cho cô.
“A! Cám ơn.” Thuận theo tiếp nhận, ngoan ngoãn ăn, đầu chậm rãi khôi phục suy nghĩ, cô cắn sợi mỳ, một bên trộm dò xét người con trai lạnh như băng ít nói.
“Có vấn đề gì?” Miễn cưỡng giương mắt nhìn cô, phát hiện vẻ mặt cô muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì.” Cúi đầu gãi hai cái, tuy nhiên thái độ người con trai này rất xấu, nhưng trù nghệ thật sự rất không tồi, cũng khó trách tư thái muốn đặt cao như vậy.
Khúc Túc chuyển kênh TV, chuyên chú nhìn tin tức bão.
Bên ngoài tiếng gió gào thét qua, Khúc quản lí ở trong phòng nhỏ của cô xem TV, cô ăn bữa tối Khúc quản lí nấu, hết thảy đều là tự nhiên lại biến hoá kỳ lạ như thế.
Nhìn phương xa sấm rền lóe lên lóe lên, cùng với mưa to không ngừng rơi, tâm tình Tất Ngọc Nhi trầm trọng đến tột đỉnh.
Mưa to thành họa, cô rất lo lắng nếu như nước không rút đi, Khúc quản lí chẳng phải là một mực đợi ở chỗ này?
Cô nam quả nữ, làm sao có thể!
“Khúc quản lí, anh muốn hay không thử cùng ai liên lạc?” Cô dùng lời nói chỉ dẫn, hi vọng anh có thể chủ động liên lạc vị nhân từ ấy, bằng hữu thiện lương tiếp anh trở về.
“Nước đọng phải tới như thế nào?” Một câu, cắt đứt tất cả hi vọng của cô.
Ai......
“Khúc quản lí, tôi ăn no, cám ơn bữa tối của anh.” Cung kính gật đầu, “Tôi đi tắm rửa trước, không quấy rầy anh.” Trả lại bàn ăn, phối hợp chính là đi trở về phòng trong.
Toàn thân vô lực trở lại trên giường, ngắm đến điện thoại, nhớ tới Học trưởng Tiểu Thành còn không có gọi điện trả lời cho cô, trong nội tâm căn bản là cạn sạch sức lực.
Lần nữa cầm lấy điện thoại, lại gẩy gần hơn mười lần, cuối cùng cô mới giãy dụa buông tha, cầm quần áo đến phòng tắm.
Cởi quần áo trên người ra, dùng nước ấm xông thân thể trước, cũng nức nở khóc nồng đậm ——
Không nghĩ tới, càng yêu người càng nhớ người, càng đau lòng ——
Ô ô...... Cô thật đáng thương, dự đoán được yêu tâm tình lại không được đáp lại, trên người lau xà phòng, cô gật gù hát thỏa thích ——
Tôi như thế nào, nghĩ cũng không phải quên cũng không phải, ai mà biết ——
Tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại chờ đợi một ngày rốt cục vang lên, trả giá cho yêu cuối cùng là phải thu về? Cô lập tức đem vòi hoa sen tắt đi, mở cửa ra, không để ý deciben bình thường kiên trì, cao giọng hô: “Khúc quản lí ——”
Nhìn anh chậm rãi chính là đi tới, cô nhịn không được mở miệng yêu cầu trước, “Khúc quản lí, có thể hay không phiền toái anh giúp tôi đi lấy điện thoại tới?”
Nếu không có con trai ở đây, cô đã sớm lao ra nghe rồi, làm sao cô lại cho Học trưởng Tiểu Thành chờ.
Khúc Túc liếc xéo cô thò cái đầu ra, cô gái này thật sự rất khoa trương, tâm một chút phòng bị đều không có, đang tắm rửa còn dám muốn anh tới, cô sẽ không sợ thất thân sao?
Đi vào gian phòng của cô, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đúng là “Học trưởng Tiểu Thành” của cô.
Anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể đem cô gái hai mặt này mê đến đầu óc choáng váng, còn giống như người bị bệnh thần kinh ở trong phòng tắm quỷ rống quỷ kêu.
“Tôi lấy đến đây.” Khúc Túc đứng ở cửa ngoài phòng tắm gõ cửa.