Tiểu thuyết Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng-full
Lượt xem :
ng như băng giờ đây lại chớp động lên hai ngọn lửa, cô bị nhìn đến toàn thân nóng lên, không tự chủ phát ra tiếng hờn dỗi. Hạ Thiên Khoát không trả lời, chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào cô, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng tới gần.
“Hạ ——” Lời chưa nói ra miệng đã bị đôi môi nóng bỏng dán lên ngăn chặn, Mạc Ưu trừng lớn mắt, theo khóe miệng truyền đến cảm giác trơn ướt, cô theo phản xạ nhắm đôi mắt lại, đắm chìm trong sự tiếp xúc kỳ diệu. . . .
Anh đầu tiên là thử loại nhẹ hôn cô một cách nhu nhuận, như nhấm nháp món ăn thượng đẳng trơn mịn, đem hai cánh môi khéo léo lại căng tròn nhuộm thành đỏ bừng xinh đẹp.
“Uhm. . . . . .” Cái cảm giác này. . . . . . thật quái dị! Cô thường xuyên cùng Bảo Bảo hoặc Hỉ Lạc chơi hôn nhẹ, nhưng cô chưa bao giờ biết môi người đàn ông lại mềm mại mà co dãn như vậy, Mạc Ưu nhịn không được chu miệng lên mặc anh liếm láp, bốn cánh môi giằng co chặt chẽ kề nhau.
Vẻn vẹn chỉ có thế này đã không thể thỏa mãn Hạ Thiên Khoát, trong nội tâm khao khát lập tức tăng cao, thế công càng thêm kích cuồng.
Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi anh đào đã mềm ra, lưỡi nóng ướt linh hoạt không kiêng nể gì cả thăm dò vào trong miệng cô, dùng cái lưỡi cuồng mãnh chiếm cứ.
“Uhm. . . . . .” Mạc Ưu không tự chủ yêu kiều lên tiếng, cái lưỡi bị động mặc ý anh vần vò, chậm rãi bắt đầu tò mò đáp lại anh. Cảm giác cô e dè và bị động, anh càng hết sức trêu chọc cô, liếm láp theo một cách cuồng bạo trước nay chưa từng có.
“Uhm. . . . . .” Mạc Ưu dựa vào bản năng đáp lại sự đột kích của anh, kìm lòng không đặng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ dồn dập. Cảm giác khác thường từ dưới bụng tháo chạy đến toàn thân, cô cảm thấy toàn thân máu chảy rất nhanh, chỉ có thể bất lực vặn vẹo thân hình.
Anh không ngừng dùng đầu lưỡi cùng cô chơi đùa, vừa rút khỏi khoang miệng của cô thì cô liền không thể chờ đợi được đưa cái lưỡi đinh hương nhô ra truy tìm lưỡi của anh, lại còn ngậm lấy lưỡi anh. Sự hưởng ứng nóng bỏng càng cổ vũ thế công của anh, bàn tay đồng thời chiếm lấy đôi gò bồng đảo, cách lớp quần áo sờ nắn không ngừng, nắm chặt bầu ngực tròn.
“Uhm. . . . . .” Mạc Ưu không tự chủ ưỡn ngực lên, không biết muốn thoát khỏi cái loại đùa cợt tra tấn này hay là chờ mong càng nhiều, thân thể vùng vẫy nhưng lại càng ngày càng kích cuồng.
Đang lúc dục hỏa thiêu đốt, Hạ Thiên Khoát đột nhiên buông Mạc Ưu ra ngồi dậy, cố gắng ổn định hô hấp ngắm nhìn cô.
Không được tiếp tục! Nếu không anh thực ở chỗ này muốn cô. . . . . . Mạc Ưu vẫn nằm ở trên ghế dài híp nửa đôi mắt nhìn anh, cánh môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ nhếch, ngực phập phồng kịch liệt, còn chưa thanh tỉnh từ trong màn sương mù tình dục.
“Đi rửa mặt đi, tôi đem bữa tối đến.” Hạ Thiên Khoát rất nhanh ổn định hô hấp, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi ra lệnh liền đứng dậy rời đi.
Giọng nói lạnh lùng trong nháy mắt giội tắt Mạc Ưu đang mê man, cô lấy tay vuốt trán cực lực ổn định hô hấp, phát hiện ra không thể dùng sức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm mại vô lực.
“Vẫn chưa chịu dậy?” Hạ Thiên Khoát vừa bước đi vài bước quay đầu lại, cau mày nhìn bộ dáng yếu đuối thở dốc không thôi của cô lại cảm thấy đáy lòng xúc động.
Cho rằng vết thương ở tay của cô lại đau, anh đành phải đến gần cô lần nữa.
“Tôi. . . . . . Không còn sức lực.” Mạc Ưu trừng lớn đôi mắt vẫn còn đang bị phủ một lớp sương mù, bộ dáng có vẻ rất yếu ớt, thật là vô tội.
Hạ Thiên Khoát không nói gì, chỉ là xòe bàn tay ra đưa cho cô. Hàm răng khẽ cắn môi hồng nhuận, Mạc Ưu chần chờ một chút mới duỗi tay trái ra nắm lấy, tùy ý anh dùng lực kéo mình đứng lên.
Đợi cô đứng dậy rồi, Hạ Thiên Khoát lại không chút quan tâm buông tay cô ra, bàn tay một mực nắm tay của cô, cô đi vào trong nhà, Hỉ Lạc thì ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Vào phòng, anh như trước lạnh giọng nói: “Đi rửa mặt, sau đó ăn bữa tối.”
“Ừm. . . . . .” Mạc Ưu chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, nâng chân mơ màng đi vào phòng tắm. Nhìn vào gương một hồi lâu, cô giật mình nhìn hai má phấn nộn bị bao phủ một màu đỏ ửng, cảm giác được mình trong gương nhìn rất lạ lẫm. Cô đưa ngón tay vỗ về cặp môi đỏ mọng bị hôn đến sưng, xúc cảm lửa nóng kia tựa hồ còn đọng lại trong đầu. . . . . .
Cô đờ đẫn nhìn vào gương một hồi lâu, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng Hạ Thiên Khoát. “Rửa mặt cần lâu như vậy sao? Tôi sắp chết đói rồi đây!”
Mạc Ưu như ở trong mộng sực tỉnh lại, cho là anh đang chờ cô đem bữa tối bưng lên bàn, tranh thủ thời gian dùng nước giội cho thoáng cái mặt, tẩy đi đoạn ký ức không thực vừa rồi.
Cô bước nhanh vào phòng ăn, Hạ Thiên Khoát đã ngồi ở ghế chủ, trước mặt anh là đĩa mì Ý nóng hổi bốc khói nghi ngút, chỗ bên cạnh cũng có một cái đĩa.
Mạc Ưu nhất thời bần thần, càng không biết làm thế nào đối mặt với cái tình huống bất thường này.
“Đừng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau ngồi xuống ăn!” Hạ Thiên Khoát không kiên nhẫn thúc giục, Mạc Ưu lại vội vã tránh đi.
“Giữa trưa . . . còn dư mì, tôi ăn ở phòng bếp là được rồi.”
“Giữa trưa để đến giờ không thể ăn, đổ đi!” Hạ Thiên Khoát cầm lấy nĩa bắt đầu ăn. Mạc Ưu tìm cớ khác.”Để tôi lấy đồ ăn cho Hỉ Lạc trước.”
“Tôi làm rồi!” Hạ Thiên Khoát có chút bị chọc tức, buông dĩa ăn tức giận nhìn cô, “Cô rốt cuộc có ngồi xuống ăn không?”
Người phụ nữ này thật không đáng yêu, anh hiếm khi giúp người khác chuẩn bị bữa tối. Cô rõ ràng ra sức khước từ! Hạ Thiên Khoát khó chịu nghĩ.
“Ừm. . . . . .” Mạc Ưu đã nghĩ không ra lấy cái cớ gì khác, đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, dùng tay trái cầm nĩa ăn múc lên một ít mì.
Hai người đều không mở miệng, trong không khí tràn đầy biến hoá kỳ lạ, Mạc Ưu lại cảm thấy có chút khẩn trương, lại càng không hiểu chính mình vì sao không cự tuyệt, thậm chí có chút ít tham luyến sự tiếp xúc thân mật như vậy. . . . . .
Cõi lòng đầy tâm tư, Mạc Ưu cúi đầu nhìn đĩa mì, tay trái không thuận nên chỉ có thể từng chút từng chút một múc mì lên. Ăn được một nửa thì đĩa mì trước mặt đột nhiên bị bưng lên, Hạ Thiên Khoát di chuyển cái ghế đến ngồi gần cô, lấy nĩa ăn quấn một khối mì Ý trong dĩa của cô. Mạc Ưu ngẩn người.”Còn không mau hé miệng?” Hạ Thiên Khoát không kiên nhẫn ra lệnh, cô chỉ có thể ngây ngốc nghe theo, để anh đút mì đưa vào trong miệng.
Mạc Ưu cúi thấp đầu nhai mì, hương nồng cà chua tương trấp trong miệng lan ra, hương vị chua chua ngọt ngọt tựa hồ đã lan tràn ở đáy lòng.
“Tôi chỉ không muốn cô lấy cớ tay bị thương lười biếng quá lâu, không cần cảm tạ tôi!” Anh lại đưa lên một gắp, không kiên nhẫn nhếch miệng.
Mạc Ưu nhẹ vỗ về cổ tay bị thương bên cạnh, nhai nuốt mỹ thực được đưa vào trong miệng, đáy lòng đầy cảm giác ấm áp không được tự nhiên.
Liên tục vài ngày đều như vậy khiến Mạc Ưu có thể nói là thụ sủng nhược kinh tới cực điểm.
Đồng thời, cô cũng không ngừng suy đoán vì sao hành động củaHạ Thiên Khoát chuyển biến lớn như vậy, theo như lời anh là hi vọng tay của cô mau khỏi, không cho cô lấy cớ lười biếng, hay là bởi vì nụ hôn kia của cô? Tuy nhiên về sau anh không hề hôn cô, nhưng xúc cảm này vẫn giữ tại môi cô, thậm chí theo sự săn sóc không tính là dịu dàng kia xâm nhập vào đáy lòng cô. . . . . .
Đêm nay, Hạ Thiên Khoát cứ theo lẽ thường mang bữa tối về, Mạc Ưu cũng tự nhiên đứng chờ anh tại