a, Địch Mặc khẽ cười.
***
Tâm tình tốt của Địch Mặc tuyệt đối không ngờ được, tâm trạng tốt của mình cứ vậy mà trôi qua từng phút từng giây trong đợi chờ và dần dần biến mất không còn một chút nào ----
Địch Mặc đứng buồn bực trước cửa thang máy n lần, nhìn đồng hồ n lượt. Rốt cuộc tới lần xem đồng hồ thứ n 1 mới phát hiện, thì ra thời gian vậy mà thấm thoát trôi qua, hơn mười phút đằng đẵng.
Một anh chàng đẹp trai và một bó hoa thế là bị lãng quên ở tầng một, một chút này là mười phút. Anh chàng đẹp trai có thể chịu đựng nhưng mà hoa không thể đợi được. Cuộc gọi hối thúc vừa mới bắt đầu, chuông reng hồi lâu mà không có người trả lời máy. Phía bên này Địch Mặc nhà ta đợi chờ thê thảm đáng thương mà bên kia lại vô cùng náo nhiệt, giống như bữa tiệc khai trương của công ty.
Vừa hỏi tới, quả nhiên, "Bọn họ nhờ bên nhà ăn mang thức ăn tới công ty làm tiệc buffet. Đồng nghiệp đều có mặt đông đủ, tổng giám đốc muốn tôi ở lại với họ để làm quen người lẫn hoàn cảnh mới".
"Tôi quan trọng hay đồng nghiệp quan trọng?"
"Đồng nghiệp"
-_-# "Là cô hẹn tôi trước"
"Công việc vẫn là quan trọng".
-_-# "Đây là lần thứ mấy cô cho tôi leo cây rồi?"
"Lần đầu tiên"
-_-### "LẦN --- THỨ ---- HAI!"
"Cùng lắm thì tối nay tôi nấu cơm cho anh để chịu lỗi!"
Giọng điệu này miễn cưỡng có thể coi như làm nũng, kiêu ngạo nhưng mang theo chút nịnh nọt, Địch Mặc nghĩ nghĩ ----
^v^ "Được"
Địch Mặc cúp điện thoại, ôm hoa đi ra cửa, vừa ra tới đầu đường bỗng nhiên dừng bước. Không phải vì ánh mắt mọi người chung quanh nhìn cậu như đang tìm tòi chọc giận mà đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện, phải tranh thủ hưởng chút lợi ích từ việc nấu ăn của người phụ nữ kia, đương nhiên được hưởng càng nhanh càng tốt rồi, anh có vẻ không thể đợi tới buổi tối nổi đây.
Năm phút đồng hồ sau ------
Đói bụng, mặt mày méo xẹo trong bãi đỗ xe tìm xe. Đầu tiên nhìn thấy chiếc xe nhỏ của mình; lần thứ hai nhìn lại thấy người kia đang đứng tạo dáng bên xe.
Người nào đó cũng thấy cô, khẽ cười.
"Sao anh còn chưa về? Làm gì mà anh còn ở đây?" - Lãnh Tĩnh lúng ta lúng túng nhìn người đàn ông có-mặt-mọi-lúc-mọi-nơi trước mắt này.
Địch Mặc cầm lấy túi xách của cô, "Không phải cô ăn tiệc với mọi người sao? Nhanh vậy mà trở ra rồi?" - Ngoài miệng thì ngạc nhiên nhưng biểu tình dường như đã đoán trước được.
"Đừng nói nữa, ông chủ lớn của tôi thật sự là lúc mưa lúc nắng, nghe nói tiệc buffet lần này là ông ta đã dặn dò mấy ngày trước rồi, nói là an ủi mọi người. Kết quả là mới vừa rồi nhận điện thoại xong, kêu mấy giám đốc tới gặp nhà thiết kế đứng đầu, rượu cùng với thức ăn toàn bộ gửi trả về, người cũng biến mất không còn một bóng, ăn cái gì mà ăn? Haiz......."
Địch Mặc vỗ vai cô an ủi, "Tính tình của đám người xuất sắc đa số đều hơi quái dị hoặc tính cách bị khiếm khuyết. Đi! Về nhà ăn cơm thôi!"
"Thôi tìm nhà hàng ăn đi"
Hiện tại Lãnh Tĩnh chỉ muốn tìm chỗ nào ngồi phịch xuống góc nào đó chờ đợi mốc meo thôi.
Tuy nhiên cơm trưa còn chưa ăn nhưng mà tốt xấu gì cũng cùng với đồng nghiệp ở công ty tán gẫu một chút, điều này khiến mấy người cùng ngành hội tụ một chỗ hưng phấn đôi chút, vậy mà có thể làm người khác vô cùng khó khăn như vậy ----------
Tất cả nhà thiết kế đều có lai lịch lẫn xuất thân đều là hàng đầu.
Chỉ có mỗi mình cô từ ngành y nhảy qua học thiết kế, những người khác đều được tốt nghiệp từ học viện danh tiếng, trong có lại không ít người có xuất thân là nhà thế kế nổi tiếng thế giới.
Ngoại trừ cô ra, mọi người ít nhất cũng từng có giải thưởng quốc tế trong tay, ít nhất là có ba kinh nghiệm làm việc cho ba công ty nổi tiếng-----------
Buồn bực chỉ tự mình cắn nuốt, 'Mặt trắng nhỏ' thì làm sao hiểu được nổi khổ của cô?
Quả nhiên, việc anh ta quan tâm chỉ là, "Còn nói ông chủ của cô sớm nắng chiều mưa, chẳng phải lúc đó cô cũng có chuyện? Không dám về nhà nấu ăn cho tôi".
"........."
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" - Người phụ nữ nhìn ra sơ hở gì rồi sao? Địch Mặc nhìn cô nheo mắt lại, trong ánh mắt thấy được một dự cảm không tốt.
Thời điểm buồn cực, trêu chọc khuôn mặt này chính là một lựa chọn không sai, Lãnh Tĩnh đang suy nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy mình có sức sống trở lại, tiếp tục híp mắt đánh giá cậu, một lúc sau ----------
"Lúc trước anh tuyệt đối làm sai nghề rồi" - Cô kết thúc một câu, còn tự gật đầu thừa nhận.
"Hả?"
"Tài ăn nói của anh thật sự không được đặt đúng chỗ. Tôi thấy tiếc cho anh, rõ ràng có thể làm luật sư ôm tài liệu, lại vô cớ bị lạc vào cuộc sống phong sương thế này. Anh có biết là vì suy nghĩ sai lầm của mình trước mà thế giới này bị thiếu bớt một luật sư ngụy biện, thật là đáng tiếc vô cùng" - Cô khoa trương than ngắn thở dài.
"Cô đây là khen tôi hay là nói móc tôi đó?"
"Anh thông minh như vậy, tôi khen anh hay là nói móc, không lẽ anh nghe không hiểu được? Tự mình suy nghĩ đi" - Lãnh Tĩnh làm bộ làm tịch vỗ vai anh, cúi người chui vào xe.
Thấy anh còn đứng im bất động, lái nhoài đầu ra, "Không lên xe thì tôi đi một mình đó!"
Địch Mặc hoàn toàn bị cô đánh bại thảm hại.
Một tiếng sau, Địch Mặc phát hiện chính mình thật sự sai lầm rồi, anh hoàn toàn bị đánh bại tơi tả mới là lúc này ---------
Cô đang trong bếp làm cá.
Mang kính đen làm cá!
"Bây giờ thịnh hành tạo hình này?"
"Anh là người quá đổi lạc hậu rồi! Xu hướng thành thị kết hợp với nông thôn mới xuất hiện, hiện tại đều thịnh hành kiểu này, là mốt mới nhất đó! Có hiểu không?"
Trình độ trơ mặt nói dối của cô đúng là ngày càng lợi hại, Địch Mặc đứng phía sau cô nhìn cô hơn nửa ngày, cũng không thấy cô ra tay, vừa mới nghĩ tới đó, rón rén tới gần, cô đang cúi đầu cắt cắt, dao phai trên thớt băm một cách vô cùng khác thường, hoàn toàn không chú ý tới hành động của anh. Đột nhiên! Tay đang từ phía sau đột nhiên vòng qua kéo mắt kính của cô xuống.
Lãnh Tĩnh bị bất ngờ, ánh mắt nhìn thấy máu đỏ trên thớt. Tay chân Địch Mặc vô cùng nhanh nhẹn, lập tức chạy ra xa vài mét, dùng tư thế phòng thủ, đưa lưng về phía cô, lật tới lật lui cặp kính của cô hỏi, "Đến cùng thì cái này có huyền diệu gì vậy?"
Nhìn mãi mắt kính trên tay cũng nghĩ không ra.
Càng làm anh nghĩ không ra là người phụ nữ kia vậy mà không bị chọc nổi điên, không nói tới có nổi điên hay không, cô thậm chí còn không nói tiếng nào.
Ngoài dự đoán là Địch Mặc quay đầu lại nhìn, nhất thời bị dọa cho hết hồn. Bước nhanh xông về phía cô, nâng Lãnh Tĩnh đang ngồi sửng sờ lên, "Này? Này?"
Cô nâng mắt oán hận nhìn anh, môi run rẩy, giọng nói như muỗi kêu, Địch Mặc ghé sát vào nghe, mới nghe được cô nói gì ----------
"Mẹ nó! Bà đây thấy máu là choáng .........."
Địch Mặc không biết sống chết đi cướp kính đen của cô, hậu quả là ........ Lãnh tiểu thư nhà ta nằm nghỉ ngơi dưỡng sức trên giường lớn trong phòng mà phòng bếp bị quậy tưng bừng toàn bộ đặt trên đầu anh.
Cũng không biết trong bao lâu, Địch Mặc bưng tô canh nóng hổi lên lầu, đến trước giường cô.
Rau xanh nấu tương đối tốt; mùi vị ngon, đặc biệt con cá này, cay mà không khô, chín mà không tanh, nước miếng trong miệng cô đang chảy ra rồi. Tay nghề có tiến bộ nha ------ Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị khen anh, đột nhiên dừng lại.
"Không ăn được? - Nhìn biểu hiện đang hưởng thụ thình lình nhíu mày của người phụ nữ trước mặt, Địch Mặc không khỏi có chút hoài nghi bước tới gần, lấy đũa gấp thử.
"Rõ ràng là chúng ta mua cá trắm cỏ, sau bây giờ biến thành cá chép trắng rồi vậy?" - Lãnh Tĩnh đem cái đầu cá kẹp lên