“Đương nhiên đồng ý.” Còn hơn mỗi ngày ở nhà thấy lão già đó tính khí thất thường, hù dọa người quét dọn, “Nhưng con muốn dọn đi đâu?” Ánh mắt bà Mạc lại bị ống đựng bút trước tivi thu hút, bà đưa tay với lấy, phát hiện nó được làm bằng ống hút.
“Con có mua nhà.” Anh dự định ít lâu nữa sẽ dọn qua.
“Con biết làm như thế nào là tốt rồi.” Bà Mạc nhìn con trai, đối với những việc anh làm từ trước tới giờ bà luôn yên tâm. “Hôm nay con muốn ngủ ở đâu? Gấp như vậy, hay là đến khách sạn thuê phòng nghỉ tạm.”
“Ở đây rất thoải mái .” Anh khẽ mỉm cười.
“Đây là chỗ ở của cô gái vừa rồi hả?” Bà Mạc để lại ống đựng bút, cảm thấy cô gái này rất khéo tay.
“Đúng vậy, bên đây còn phòng trống, tạm thời con sẽ ở đây.”
“Cô gái trẻ tuổi ở chung với một người đàn ông, như vậy cũng được sao? Cô ấy không thấy phiền phức sao?” Bà Mạc nhướng đôi mày nhỏ nhắn.
“Mẹ có thể trực tiếp hỏi cô ấy, chờ con gọi.” Anh đứng lên, đi ra cửa phòng khách, “Bàn Tử Lê, lại đây một chút.”
“Chuyện gì?” Bàng Tử Lê buông cái thùng, ra ngoài, trên trán cô đầy mồ hôi, tay quạt liên tục.
“Mẹ của tôi có việc muốn hỏi cô.” Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô.
“Bà chủ, có chuyện gì sao?” Giọng điệu Bàng Tử Lê cung kính, thái độ đứng đắn.
“Cô bé tuổi còn trẻ lại ở cũng một chỗ với con trai tôi, có thể hay không. . . . . .” Bà Mạc nói không rõ ràng, chuyện này làm sao bà có thể mở miệng hỏi thẳng được?
“Có thể hay không. . . . . .” Bàng Tử Lê nhìn thấy bà Mạc ái ngại, ồ một tiếng, hiểu rõ vấn đề của bà, vô cùng đứng đắn nói: “Bà chủ, xin bà yên tâm, tôi sẽ không có gì với cậu chủ đâu.” Cô nghiêm chỉnh giải thích.
“Vậy nó ở đây, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô chứ?”
“Bà chủ không cần phải khách sáo như vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả! Bà cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ hết lòng hết sức chăm sóc cậu chủ.” Đã đến nước này rồi, kế hoạch đãi vàng của cô nhất định không cho phép bất cứ ai cản trở.
“Vậy phiền cô rồi.” Cô gái này thật đúng là nhiệt tình. “Cô có muốn uống chén nước, nghỉ ngơi một chút không?”
“Tôi tự làm là được rồi.” Bàng Tử Lê đi vào bếp uống nước, thở dốc, cô không nghĩ rằng bà chủ lại thân thiện như vậy, hoàn toàn không giống với ông lão kia.
“Cô ấy thích con sao?” Bà Mạc rất tự tin với điều kiện của con trai mình, bà nghĩ thầm, không phải là cô gái này thích con trai bà, nên mới lấy lòng bà như vậy chứ?
“Không phải đâu.” Cô thích là tiền của anh kìa.
“Đáng tiếc con lại chia tay với Tiểu Như.” Bà Mạc hơi tiếc nuối nói, lúc con trai cho bà biết, bà cảm thấy có chút mất mát.
“Mẹ thích cô ấy sao?” Anh thử thăm dò hỏi.
“Nói chuyện với cô ấy rất vui.” Tiểu Như nói chuyện dịu dàng thân thiết, rất kiên nhẫn nói chuyện với bà, khiến bà rất vui vẻ.
“Nếu như mẹ thích, con sẽ tìm người nói chuyện với mẹ.” Anh thật lòng nói.
“Cũng phải là người con thích mới được.” Chọn dâu quan trọng là vừa ý con trai, “Được rồi, mẹ phải về đây.”
“Hay là mẹ ngồi chơi thêm chút nữa?” Anh nhận ra mẹ mình cảm thấy ở đây rất mới lạ, rất tò mò, cũng muốn ngồi lại nói chuyện.
“Không được, con mau đi giúp đỡ cô ấy đi; đúng rồi, hành lý của con chút nữa sẽ có người đưa đến, nhớ thỉnh thoảng phải về thăm nhà.” Bà đứng dậy, đi đến cửa phòng khách, “Cô gái, tôi phải về rồi.”
“A ~~” Bàng Tử Lê vội vàng lau tay, “Phải đi sao?”
“Hạo Cấp phải làm phiền cô vậy.” Bà Mạc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô.
“Không cần khách sáo như vậy, xin bà yên tâm, tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng con bà trắng trẻo mập mạp .” Bàng Tử Lê vỗ ngực cam đoan.
“Vậy là tốt rồi.” Bà Mạc đi tới cửa, nhìn thấy tủ giày khâu từ nệm bông, vật kì lạ ở đây thật đúng là nhiều.
“Đây là người khác không cần, tôi lấy về làm thành tủ giày.” Cô giải thích.
“Rất đặc biệt.” Bà Mạc nhìn một lúc lâu, mới ngượng ngùng nhìn Bàng Tử Lê và con trai: “Mẹ đi đây, tạm biệt.”
Sau khi bà Mạc đi khỏi, Bàng Tử Lê trở lại trong phòng, tiếp tục công việc quét dọn vẫn chưa xong.
Mạc Hạo Cấp đến gần Bàng Tử Lê đang quỳ trên mặt đất ra sức lau sàn, nhìn gò má đỏ hồng của cô, thậm chí anh có chút mất hồn.
“Này, anh đứng ở đây làm cái gì? Giám sát sao?” Cô dùng sức vắt khăn lau.
“Có cần giúp không?”
“Anh muốn giúp tôi?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm giác sau lưng anh có ánh sáng thánh khiết lấp lánh. (giống Quan âm Bồ Tát đó ^^)
“Đúng.”
“Không lấy tiền?” Cô không tin vào vận may của mình, cậu ấm keo kiệt này đồng ý giúp cô lau dọn?
“Không phải ai cũng giống như cô đâu.” Anh ngồi xổm xuống nựng mặt của cô, uh ~~ cảm giác rất mềm mại, cô nàng này chỉ được cái mặt có vẻ giống con gái nhất.
Quân tử động khẩu không động thủ (người ngay nói chuyện chứ không động tay chân), cô chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo sự vô lễ của anh, “Vậy anh giúp tôi đem cái tủ kia chuyển ra ngoài đi.” Chọn một công việc mất sức nhất cho anh.
Nhìn anh xắn tay áo lên chuẩn bị làm, cô không dám tin, đến trước mặt anh, nhìn thẳng gương mặt của anh, muốn tìm ra sơ hở.
“Cô kia, cô đang làm gì thế?” Anh cau mày nhìn cô, có rất ít phụ nữ dám đứng trước mặt anh thẳng thắng đánh giá anh.
“Đồ keo kiệt.” Cô nghiêm chỉnh nói.
“Trừ hai ngàn.” Cô gái này uống lộn thuốc sao? Ngoài tiền ra thì cái gì cũng xem không được.
“Tôi nói giỡn thôi, anh đừng có như vậy ~~” Cô gượng cười, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nhiều, rõ ràng là cùng một người mà. . . . . . Nhưng sao anh ta lại đột nhiên tốt như vậy?
Nghi ngờ nhìn vào mắt anh, cô chột dạ từ từ dời mắt chỗ khác, quên đi, anh thay đổi thế nào không liên quan cô, chỉ cần biết tiền tới tay cô là được rồi, Bàng Tử Lê gật gù, rất kiên quyết nghĩ như vậy.
“Tôi về rồi.” Bàng Tử Lê ôm một túi rau lớn, đổi dép lê đi vào nhà.
“Cô đi đâu vậy?” Mạc Hạo Cấp nhìn đồng hồ, hôm nay cô về khá trễ.
“Lúc tan tầm tôi tiện thể đi hái ít rau.” Cô để túi xuống, đi vào phòng bếp lấy chậu rửa rau ra.
“Tôi không muốn ăn thứ không rõ nguồn gốc.” Anh căm ghét nhìn túi rau kia.
“Anh yên tâm, đây là tự tôi trồng.” Cô chịu đựng bị anh xem thường, nhã nhặn giải thích.
“Cô còn có thời gian trồng rau?” Anh còn tưởng rằng phạm vi nông vụ của cô cũng chỉ có đến ban công, bồn hoa, không nghĩ chỉ cần liên quan tới tiền, cô gái này hình như vô sở bất vi (không việc gì không làm).
“Trước khi đi làm, tôi tới vườn rau chăm sóc.” Trước phòng làm việc của ông chủ có một mảnh đất bỏ không, cô cảm thấy rất đáng tiếc, sau khi được ông chủ đồng ý, cô đem một ít rau đến trồng.
“Đâu phải cô không có tiền, đi chợ mua là được rồi.” Tự mình làm khổ mình, thật không biết hưởng thụ cuộc sống, đúng là đủ ngốc nghếch.
“Anh không hiểu đâu, cảm giác không giống; ăn rau quả chính tay mình trồng, có cảm giác rất hạnh phúc.” Tiết kiệm là niềm vui tuyệt vời nhất, kẻ lắm tiền nhiều của như anh chắc sẽ không hiểu được cảm giác ngọt ngào đó đâu.
“Anh tới giúp nhặt rau đi!” Đem chậu đưa cho anh, “Để lại lá là được.” Cô làm mẫu một lần cho anh xem.