t đầu ra lệnh cho anh, anh có nói muốn giúp đỡ sao?
“Ở đây giao cho anh, tôi đến nhà bếp chuẩn bị một chút.” Cô bước nhanh đến nhà bếp đun nước sôi, rửa sạch nguyện liệu nấu ăn.
Khi cô trở lại phòng khách, nhìn thấy Mạc Hạo Cấp còn đang nhặt rau, liền ngồi xuống đối diện với anh, nhanh nhẹn tự mình làm, “Thật là chậm tay chậm chân!” Còn nói thầm.
Mạc Hạo Cấp nhướng mày, “Bàn Tử Lê, cô vừa nói gì tôi nghe không rõ.”
“Tôi nói lung tung thôi.” Cô vội vàng nhìn kim chủ cười, đáy lòng tự nhủ muốn hòa khí sinh tài (hòa thuận sinh tiền tài ^^), hiện giờ bốn chữ này là nguyên tắc làm việc cao nhất của cô.
“Bàn Tử Lê, cô liều sống liều chết kiếm nhiều tiền như vậy là có mục đích gì?” Anh thấy cô không mua hàng hiệu, cũng không mưu cầu danh lợi, không phải là để trả một số nợ khổng lồ ở bên ngoài chứ?
“Bây giờ tôi để dành tiền, chờ sau này già rồi, có thể lấy số tiền này để dưỡng lão.” Cô không muốn khi về già sẽ trở thành gánh nặng cho xã hội, cho nên muốn tính toán giải quyết trước.
“Vậy tại sao không tìm một gia đình giàu có, nghĩ cách để mình được gả vào đó.” Anh thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, với cá tính tích cực kiếm tiền đó, cô muốn theo đuổi đối tượng như thế nào đi nữa, hẳn là cũng không thành vấn đề.
“Anh đang ám chỉ muốn tôi theo đuổi anh sao?” Cô lạ lùng nhìn anh.
“Cô sẽ như vậy sao?” Không hiểu nổi, anh phát hiện mình rất muốn nghe câu trả lời của cô.
Kỳ quái! Ngay từ đầu anh đối với cô cũng chỉ cảm thấy không vừa mắt; làm thế nào mà bây giờ mọi cử chỉ của cô lại cho anh có cảm giác khác lạ?
Sẽ không phải là anh đối với cô. . . . . .
Có chết cũng không thể như vậy! Trong lòng Bàng Tử Lê âm thầm nghĩ như vậy, nhưng cô đương nhiên không dám chọc giận kim chủ, chỉ có thể cười không trả lời.
“Bàn Tử Lê, không phải là cô theo chủ nghĩa độc thân chứ?” Cô gái này tính cách kì quái, khi cô nghiêm túc, còn có gì đó rất thú vị, khó trách anh càng nhìn cô càng thuận mắt, càng nhìn càng muốn nhìn nữa.
“Không phải.” Chẳng qua là tạm thời cô không có đối tượng, hơn nữa đối với chuyện hôn nhân từ trước đến nay cô không quá gò bó, Bàng Tử Lê cầm lấy chậu rửa rau trở vào bếp.
Từ trong bếp cô nghe tiếng chuông cửa vang lên, cũng nghe tiếng bước chân Mạc Hạo Cấp đi mở cửa, nên yên tâm rửa rau, đến khi cô nhận ra giọng nói của người khách đến, mới vội vàng lau khô tay, bịch bịch chạy đến phòng khách. “Anh Trọng Lương!”
“Anh tới đây đưa thiệp mời, không ngờ rằng lại gặp Hạo Cấp ở đây.” Lâm Trọng Lương dụng tâm kín đáo (có ý riêng) nhìn Mạc Hạo Cấp, tình cảm giữa bạn tốt và Bàng Tử Lê so với anh có vẻ tốt hơn nhiều.
“Thiệp mời . . . . . .” Bàng Tử Lê đột nhiên nhớ rằng người đàn ông chất lượng cao trước mắt là cây đã có chủ; trong lòng thắt lại, có chút đau.
“Hạo Cấp tại sao lại ở đây? Không phải là hai người đang quen nhau chứ?” Lâm Trọng Lương hỏi đùa.
“Làm sao có thể!” Bàng Tử Lê lập tức cao giọng phủ nhận, anh Trọng Lương nói đùa thật không vui chút nào. “Anh ta đến . . . . . . để thăm em thôi.” Cô chọn một từ an toàn để nói.
Mạc Hạo Cấp chợt thấy thái độ Bàng Tử Lê gấp gáp phủ nhận, thoáng chốc trong lòng cảm thấy có chút hờn dỗi.
“Thì ra là như vậy!” Anh cười, nhìn vẻ mặt u ám của Mạc Hạo Cấp, cảm thấy rất thú vị, “Hôn lễ tổ chức vào hai tám tháng sau, lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp.” Đưa thiệp cưới ra.
“Được, em cảm ơn.” Cô cầm lấy thiệp hồng, “Hay là anh vào nhà ngồi chơi nha?”
“Anh còn phải đi đưa thiệp mời cho những người khác, không làm phiền hai người nữa.” Lâm Trọng Lương vỗ vai bạn tốt, mỉm cười đi khỏi.
“Kỳ lạ? Có phải anh Trọng Lương hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi không?” Cô quay đầu nhìn Mạc Hạo Cấp.
Anh nghiêm mặt, không trả lời, anh rất bực bội thái độ vừa rồi của cô.
“Này, anh làm sao vậy?” Bộ mặt tồi tệ như vậy, ai chọc giận anh ta sao?
“Tại sao không nói Lâm Trọng Lương biết tôi ở đây?” Cô gái ngốc nghếch này không phải là vẫn chưa hết hi vọng với Lâm Trọng Lương chứ?
“Nói như vậy dễ bị hiểu lầm lắm, anh và tôi sẽ rất xấu hổ.” Một lời nói dối nói có thể tránh cho danh dự hai người bị hao tổn, tại sao lại không làm? Tên keo kiệt này sao không chịu hiểu tâm ý của cô chứ.
Còn lâu anh mới tin, Mạc Hạo Cấp nhịn không được đưa tay véo mặt của cô.
“Nè, đây là thịt đó, đau quá!” Cô cảnh cáo anh.
Anh không tính sổ với cô là tốt rồi, Mạc Hạo Cấp xoay người đến phòng khách, cầm quyển sách, không muốn nói chuyện với cô gái không biết tốt xấu này nữa.
Bàng Tử Lê xoa xoa hai má của mình, cảm thấy anh là một người tính tình bất ổn, quả thực không thể giải thích được!
* * *
“Đây là chuyện mà cô nói là rất khẩn cấp?” Mạc Hạo Cấp trừng mắt nhìn cô gái đang chột dạ kia.
Giờ làm việc, anh ít khi nghe điện thoại, mới vừa nhấc máy, nghe thấy cô dùng giọng gấp gáp nhờ anh tới giúp.
Anh lập tức bỏ hết mọi việc, đi tới nơi cô nói, lúc này mới phát hiện mình lại bị Bàng Tử Lê sai đến xách đồ.
“Điện gia dụng đặc biệt giảm giá 30%, bỏ qua lần này, nhất định khi tôi già rồi, sẽ ngồi bên cửa sổ mà hối hận; vậy tại sao không nhân lúc còn trẻ mua nhiều đồ dùng có ích một chút.” Cô dùng đôi mắt chân thành nhìn anh, hi vọng anh có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.
“Tôi phải về.” Cô gái này, đủ rồi nha.
“Không được ——” Cô ngăn lại, kéo cánh tay của anh.
“Không phải cô muốn tôi và cô đứng xếp hàng cùng đám người ngu ngốc này chứ?” Anh nheo mắt, cô gái này đúng là rất biết dùng “Tài nguyên” bên cạnh đó.
“Hai người đi cùng nhau còn có thể tham dự chương trình giải thưởng lớn nữa, nếu như trúng thưởng, tôi sẽ chia anh một nửa.” Cô cố gắng nói.
“Cô thật sự hào phóng vậy sao?” Anh nắm lấy tay cô, giễu cợt nói.
“Tôi xin anh.” Cô rất bi ai để mặc anh nắm tay, như cô vợ nhỏ không dám lên tiếng chống đối.
“Lời cầu xin của cô không có giá trị.” Anh biết cô hay dùng thủ đoạn, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Được rồi! Chỉ cần anh chịu giúp tôi lần này, tôi sẽ đồng ý với anh một chuyện.” Cô vô cùng xót xa nói, đây đã là cực hạn của cô rồi.
“A? Bất cứ chuyện gì cũng được?” Điều này thì anh có hứng thú nha.
“Không được xé tiền, không làm chuyện không làm được, vi phạm pháp luật cũng không được.” Cô nói rõ chính sách ba không của mình.
“Được thôi!”
“Tin tôi đi, anh sẽ không coi thường đâu, khi anh già, anh có thể ngồi bên cửa nhớ lại năm đó anh đã từng làm một chuyện có ý nghĩa vô cùng to lớn.” Cô kéo anh đến gia nhập đội hình đang xếp hàng rồng rắn.
“Ai già rồi thì sẽ nghĩ đến chuyện ngu ngốc như vậy chứ.” Anh thấy vẻ mặt cô vui vẻ, cảm thấy có chút buồn cười, “Cô đã nghĩ kĩ muốn mua cái gì chưa?”
“Lò nướng và lò vi sóng.”
“Cô tự nhóm lửa nướng, không phải sẽ tiết kiệm tiền hơn?” Nghĩ đến nguyên tắc tiết kiệm của cô, anh nói móc.
“Đây là vấn đề hiệu suất, thời gian nhóm lửa tôi có thể làm được rất nhiều việc khác.” Cô lấy máy tính ra, mỉm cười, “Anh xem, lò nướng một ngàn năm, giảm giá 30% còn bốn trăm rưỡi; thêm lò vi sóng một ngàn chín, giảm giá 30% c̣òn năm trăm bảy, tổng cộng tôi tiết kiệm được hai ngàn ba trăm tám mươi nguyên, hơn nữa còn