watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết - Lên Nhầm Kiệu Hoa

Lượt xem :
hẹn ngào khóc ngày một lớn hơn.



- Tỷ tỷ, phải bảo trong, không có ta gọi dậy phải biết tự rời giường đừng có ngủ đến trưa… còn nữa, đừng có không biết mà làm bừa, đừng ngại hỏi người khác … híc..híc…còn có…



- Muội coi mình kía cứ như là nương ta không bằng ấy…ta biết rồi. Mộng Nhật mỉm cười hài hước nói…Khi cả hai đang ôm nhau lần cuối bỗng trời nổi lên cơn gió lớn khiến bọn họ chao đảo đứng không vững. Khi trấn định lại lại nghe tiểu Thúy nhắc.



- Tiểu thư đi thôi ạ, chúng ta phải đi đoạn đường xa phải xuất phát thôi. Nàng vội vàng đội lên khăn trùm đầu khom mình bước vào kiệu. Hai chiếc kiệu hoa tráng lệ giống nhau đến từng chi tiết nhỏ đến hai nha hoàn theo hầu hai bên kiệu cũng mặc y phục giống nhau nhưng mỗi chiếc kiệu lại rẽ sang một hướng khác. Một chiếc hướng biên giới Thổ phiên mà đi còn một chiếc khác không phải hướng tướng quân phủ trong trấn Sa Hà mà hướng biên cương Bắc Trữ đi đến.



Vì đường xa kiệu lại lắc lư nên Mộng Nguyệt cảm thấy mệt mỏi nên lúc ngồi đợi trong tân phòng có chút buồn ngủ. Sờ bên hông cây thủy thủ vẫn còn nàng thở phào nhẹ nhõ. Theo như kế hoạch sau khi tân lang vào phòng nàng sẽ quỳ xuống ôm lấy chân hắn xin tha thứ. Nếu hắn nổi giận nàng sẽ dùng thủy thủ dùng cái chết tạ lỗi thế nhưng sao thật lâu vẫn không thấy tan lan bước vào. Mệt mỏi ngáp một cái nàng dựa vào canh giường chợp mắt.



Vì phải kính rượu các huynh đệ nên đến rất khuya Trầm Thiên mới hơi loạng choạng bước vào hỷ phòng. Nhìn thấy tân nương của hắn đã ngủ từ lúc nào mà cảm thấy buốn cười ,vì biên ải xa xôi lại khó đi hẳn là nàng rất mệt. Hắn tiến đến bên giường hỷ thật nhẹ nhàng đỡ lấy tân nương sợ làm nàng tỉnh giấc. Bàn tay hắn nhẹ nhàng tháo xuống khăn trùm đầu cùng mũ phượng, thoát đi giá y bên ngoài rồi đỡ nàng nằm an ổn trong vòng tay hắn.



Chắc do đi đường mệt mỏi nên khi thức giấc mặt trời đã lên cao. Khẽ cựa mình ngồi dậy chiếc giường dưới thân có chút rung động. Là trời đất rung chuyển sao ?( ý chị là động đất) Ôm lấy đầu hoảng sợ nhưng lại không thấy gì, qua thật lâu nàng lấy hết can đảm mở mắt. Từ lúc đến nơi này đến giờ lần đầu chân chính ngắm nhìn nơi đây nàng bỗng nhiên giật mình nhận thấy thứ mình nằm là một chiếc giường tre, còn hỷ phòng làm màn trướng lều bạt. Nếu nàng nhớ không lầm thì Thồ Phiên dù là một quốc gia nhỏ nhưng họ hình như không sống trong lều mà cũng có cung điện. Vì sao Nhị hoàng tử của Thổ Phiên lại ở trong một cái lều ? Hắn chắc không phải có chứng bệnh lạ gì chứ. Hít môt hơi thật sâu, nàng lấy hết can đảm ra trấn tĩnh bản thân dù hắn có bệnh lạ, cũng phải cầu xin tha thứ. Mặc lại giá y, đội lại mũ phượng ngồi ngay ngắn trên giường. Hiểu Mộng Nguyệt tiếp tục công việc mà nàng bỏ dở vì ham ngủ của tối qua, đó chính là chờ tân lang đến mở khăn chùm đầu của mình sau đó sẽ cùng hắn thú nhận mọi chuyện.



Trầm Thiên sau khi đi khào sát địa thế nơi này cùng thuộc hạ hắn trở về lều trướng của mình nhìn thấy liền có chút buồn cười. Nếu là người khác sau khi thức dậy sẽ không nghĩ đến việc tiếp tục việc mình bỏ dở vì ngủ quên như nàng . Hắn tiến đến vén lên tấm khăn chùm đầu thú vị nhìn biểu hiện ngộ nghĩnh trên khuôn mặt của nàng.


Mộng Nguyệt tròn xoe đôi mắt, há hốc miệng một lúc sau đó sắc mặt chuyển hồng cảm thấy xấu hổ. Nàng cư nhiên tưởng niện hắn đến điên mất rồi, sao có thể nhìn Nhị hoàng tử của Thổ Phiên thành ra Trầm Thiên.



- Ai da, ta chắc là chưa ngủ đủ giấc thật xin lỗi chàng nhưng ta nghĩ ta ngủ dậy xong sẽ có chuyện cần nói với chàng. Nàng vừa nói vừa lên giường kéo chăng lại.



- Trời đã sắp xế chiều nàng còn muốn ngủ ? Hắn buồn cười nói, nàng quả thật đáng yêu.



- Trời đến giọng nói cũng…Mình nhất định là thiếu ngủ…Nàng lần này không thèm để ý đến hắn nữa mà tự mình lảm nhảm…



- Thật tiếc nhưng dù buồn ngủ ta nghĩ nàng cũng phải dậy thôi. Chúng ta phải di chuyển. Vừa nói hắn vừa đi qua ôm lấy nàng bế ra khỏi lều…. Bị hắn bế lên nàng mới ý thức được đây dường như không phải mơ mà là thực. Nàng có thể hoa mắt thấy lầm Nhị hoàng tử thành hắn nhưng không thể đến nghe giọng cũng có thể nghe giống hắn. Chỉ có thể nghĩ là nàng đang mơ nhưng hiện tại người trong mơ có thể ấm thế sao ? Mơ có thể giống thật vậy sao ?



Khi hắn và nàng cùng a khỏi lều trướng khi nhìn thấy tiểu Hương thì nàng có vẻ dường như hiểu việc gì đang diễn ra



- Thiên…À, không !!Trầm tướng quân. Ngài bỏ ta xuống được không. Nàng bối rối lên tiếng. Đang bước đi hắn bỗng nhiên dừng hẳn lại nhưng không thả nàng xuống như đề nghị của nàng.



- Ta nghĩ ta lên nhầm kiệu hoa…ta…không phải Triệu Mộng Nhật mà là Hiểu Mộng Nghuyệt. Muội muội của vị hôn thê của ngài…



- Thì sao ? Hắn nhìn nàng như thể việc nàng nói không chút quan hệ với hắn. Làm nàng tức nghẹn họng, cố vùng vẫy khỏi hắn nàng kháng nghị.



- Ngài có thể bỏ ta xuống hay không… nam nữ thụ thụ bất tương thân…sao…



- Nàng sai rồi, ta bế thê tử mình thì sao có thể nói không đúng với lễ giáo. Nàng có thể gọi tướng công mình là ngài sao ? xem ra người cần học lại lễ giáo là nàng không phải ta. Hắn nói như thể thời tiết hôm nay thật đẹp không nghe ra vui buồn trong câu nói.



- Nhưng ta không phải là Triệu Mộng Nhật… Ta là muội muội nàng ấy Hiểu Mộng Nguyệt. Nàng tức giận hét lên. Cảm thấy thật bực mình với thái độ kia của hắn. sau đó dừng như cũng ngạc nhiên với chính mình, nàng từ khi nào thì cả gan như thế hét người ta ?



- Thì sao ? Ta bái đường cùng là Hiểu Mộng Nguyệt, không phải là Triệu Mộng Nhật. Trầm Thiên lại hết sức nghiêm túc nhìn nàng nói khiến nàng có chút không biết phản ứng thế nào…
Trầm Thiên bế nàng đặt trên lưng ngựa rồi tự mình nhảy lên phía sau cùng nàng cưỡi chung một con ngựa. Lều trại rất nhanh được nhổ đi như chưa từng có bạt trướng nào xuất hiện trước đó tại nơi này. Hiểu Mộng Nguyệt giật mình khi hắn vòng tay qua trước người nàng cầm lấy cương ngựa.


- Cưỡi chung một ngựa hình như cũng không hợp lễ… Giọng nàng nhỏ xíu nhưng đoán rằng hắn có thể nghe rõ vậy mà hắn chẳng có chút phản ứng gì là nghe được. Trầm Thiên vòng tay qua ngang thắt lưng nàng kéo sát vào người hắn rồi khẽ ra lệnh :


- Ôm chặt lấy ta… Giọng nói hết sức uy nghiêm khiến nàng bất giác làm theo mà không ý thức được mình hiện cũng làm một việc còn không có lễ giáo hơn. Trầm Thiên cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia thật nghe lời ôm lấy hắn khóe miệng không khỏi nhếch lên cười thỏa mãn. Ra roi thúc ngựa thật nhanh bọn họ hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Nép trong lồng ngực rộng lớn của hắn, nàng tham lam hít lấy hương vị nam nhân khiến mình khổ sở vì nhung nhớ. Nước mắt không kềm được mà lặng lẽ rơi nàng nhớ hắn đến phát điên, chỉ mong thời gian lúc này vĩnh viễn dừng lại. Trầm Thiên không cúi xuống nhìn nàng trong ngực hắn nhưng hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực khẽ thở dài. Nàng sao lại có nhiều nước mắt như vậy hắn không thích thấy nàng rơi lệ cho dù là vì bất cứ lý do gì.


- Tướng quân, mọi thứ đã sắp xếp xong. Đoạn Vô Tình hướng hắn bẩm báo.


- Ngươi, có phải cảm thấy sống
<<12345 ... 12>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
436/493