quá đủ rồi nên muốn chết không ? Giọng nói hắn đầy vẻ uy hiếp khí lạnh tỏa ra híp mắt nhìn kẻ vừa bẩm báo phó tướng của mình.
- Thuộc hạ muốn cùng ngài ra trận…ta…huynh biết ta không thể ngồi yên…khụ…khụ… Sắc mặt trắng bệch như kẻ vừa ốm dậy Vô tình cố chấp nói…
- Với thể trạng hiện giờ của ngươi ra trận không chỉ không giết được giặc mà còn khiến kẻ khác bận tâm. Quân địch hiện giờ của ngươi chính là sức khỏe, phải nhanh chóng thắng trận chiến sinh tử kia mới có thể mong giết giặc trên sa trường, còn hiện giờ ngươi ở lại đây chính là làm cản trở các anh em. Trầm thiên sắc mặt đanh lạnh nhìn kẻ huynh đệ từng cùng hắn vào sinh ra tử.
Hiểu Mộng Nguyệt mặc dù có nghe qua tỷ tỷ hay kể về Trầm tướng quân uy phong oai vũ thế nào thế nhưng nàng cũng chưa từng một lần thực sự thấy vẻ uy phong kia của hắn. Nàng chỉ thường ngưỡng mộ nụ cười của hắn cùng các tướng sĩ, những câu nói đùa vui, cùng vẻ mặt trầm tư nghiền ngẫm gì đó, mà nàng thường ngắm nhìn từ xa.
Không khí căng thẳng ngột ngạt đến mức khiến người ta hít thở không thông. Không thể biết được can đảm từ đâu đến Mộng Nguyệt chui ra từ lồng ngực của hắn khẽ nói :
- Hắn chẳng qua chỉ muốn giúp. Chàng có thể cho hắn ở lại không ? Giọng nàng run rẩy bất an, nàng khi nào lại to gan như thế xen vào chuyện trọng đại kia, hắn liệu có không vui vì thế hay không ?
Trầm Thiên thở dài quay người xuống ngựa rồi bỏ lại một câu.
- An toàn của phu nhân giao cho ngươi. Hắn lạnh lùng lên tiếng rồi cất bước đi mà không quay đầu nhìn lại nàng. Bỗng dưng đột ngột rời khỏi lồng ngực ấm áp kia khiến nàng cảm thấy mất mát không yên. Hình ảnh hắn lạnh lùng quay lưng bỏ đi làm trái tim nàng đau đớn, nước mắt không thể kìm lại mà rơi đầy mặt.
- Phu nhân, ngài không sao chứ. Vô Tình trở nên luống cuống, hắn trước giờ thứ gì cũng giỏi chỉ có sợ nhất đối diện với nữ nhân. Hắn có phải làm sai gì không sao phu nhân lại khóc thương tâm như thế.
- Hừ, thật là…Trầm Thiên không biết trở lại từ lúc nào vươn tay kéo nàng trở lại lồng ngực hắn ôm nàng xuống ngựa. Mộng Nguyệt hai tay đấm mạnh vào lồng ngực kia oán hận đau lòng trách
- Xấu xa, chàng là kẻ xấu xa… nàng nấc lên nghẹn ngào nhưng trái tim không còn đau đớn mà cảm thấy dịu ngọt, hạnh phúc.
- Phải, phải ta sai rồi…ta sẽ không nên thế…Hắn nhẹ giọng dỗ dành trong nỗi kinh ngạc đến mức hóa đá của các bi sĩ. Tướng quân của bọn hắn luôn luôn lạnh lùng đến mức đông lạnh đối phương nhất là với tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Nhưng đúng ra cũng có một người ngoại lệ đó chính là sư muội đồng môn của ngài ấy Khiết Ngọc cô nương. Nhưng vị phu nhân này còn lợi hại hơn cả nàng ta nữa. Không những dám nói đỡ cho thuộc hạ hắn trong khi hắn đang dạy dỗ kẻ kia còn động thủ đánh, mắng tướng quân. Bọn họ đều biết, tuy tướng quân hết sức cưng chiều Ngọc tiểu thư thế nhưng ai cũng biết trầm tướng quân có những cấm kị cho dù là ai hắn cũng không nể nang mà nổi giận.
Thế nhưng để dỗ dành vị phu nhân này ngài ấy thậm chí không ngại xuống nước hạ giọng nhận lỗi. Quân lính cùng hớp chút khí lạnh ngưỡng mộ Vị tướng quân phu nhân kia, nàng quả nhiên thâm tàng bất lộ, thâm sâu khó lường. Lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã của kẻ địch, uy phong hơn cả hoàng thượng triệu Quốc vương triều.
- Mọi người không mau vào vị trí đi, đứng đâu ngốc lăn ra làm gì? Hắn hừ lạnh lại trở lại là một tướng quân uy nghiêm lạnh lẽo. Các binh sĩ đang hóa đá kia nhanh chóng bừng tỉnh rồi lặng lẽ tản ra ai nấy vào việc của mình nhưng đều chung một suy nghĩ. Tướng quân của bọ hắn chắc chắn là kẻ đa nhân cách…Tính khí thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Kẻ thâm sâu khó lường hẳn vẫn nên là hắn, phu nhân cũng thật là đáng thương…
Trầm Thiên không lên tiếng an ủi nhưng bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nàng như đang dỗ dành một hài tử khiến những uất ức trong lòng Mộng Nguyệt cũng dần dần nhẹ bớt đi.
- Nàng đã từng xem đánh trận chưa? Hắn nhỏ giọng hỏi giọng nói không mang theo uy nghiêm và lạnh lùng của lúc nãy mà có sự dịu dàng cưng chiều. Đoạn vô tình cùng các binh sĩ gần sát với bọn họ không khỏi quay đầu há miệng hớp một hơi khí lạnh. Hắn là Trầm tướng quân sao? Không phải bị kẻ địch dịch dung thành đó chứ. Đoạn Vô tình và các binh sĩ dường như đều bị dọa sợ đến ngốc lăng. Liếc mắt một cái Trầm Thiên chỉ hỏi nhẹ nhưng trong câu hỏi có mang theo giá rét của mùa đông
- Xem ra mọi người có vẻ quá rảnh rỗi nhỉ? Hắn quét mắt tới đâu mọi người dường như hóa đá tới đó. Rồi bỗng dưng hắn dừng tầm mắt lại ở một kẻ không biết sống chết hì hì cười nhìn hắn.
- Đoạn Vô Tình ta nghĩ ngươi chắc là dư sức điều trận phải không?. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, làm không được lập tức trở về tướng quân phủ tại Sa Hà trấn dưỡng bệnh cho ta…Trừng mắt cùng hằn giọng đầy vẻ uy hiếp Trầm Thiên thật sự muốn tống tiểu tử kia trở về dưỡng bệnh.
- Ồ không thành vấn đề…khụ khụ…ta dư sứ…c…khụ..Mọi người nhìn bộ dáng nói không ra hơi kia của hắn mà cảm thấy e ngại. Bắt hắn đi điều trận có phải là có chút quá sức không.Thế nhưng Đoạn Vô tình chỉ khẽ lướt nhẹ các ngón chân hắn đã ở giữa trận đồ.
- Đó là đang làm gì? Mộng Nguyệt cảm thấy kỳ lạ đánh giặc chẳng phải hai bên cùng xông lên giết nhau đó sao. Thế nhưng cả buồi nàng chỉ thấy binh sĩ kéo kéo đào đào thứ gì đó rồi bây giờ thì núp vào một chỗ tay cầm những sợi dây. Đoạn Vô Tình không phải được lệnh điều trận sao ? Sao hắn lại một mình đứng đó như còn nhắm hết cả mắt lại thề kia.
- Chúng ta gọi đây là đánh úp. Chúng ta sẽ bất ngờ tấn công quân địch khi họ ngang qua. Trầm Thiên giải thích
- ồ…ô, ra là đánh lén…Mộng Nguyệt nhìn hắn nói ra suy nghĩ của bản thân. Thế nhưng nào có nói sai sao, sao binh sĩ lại trừng mắt với nàng.
- Trong khi giao chiến sẽ không phân biệt tốt xấu chỉ cần làm đối phương tổn thất nặng nề dù là đánh lén cũng không sao. Trầm Thiên cười xoa đầu tiểu thê tử trẻ con cưng chiều giải thích. Bọn họ ngồi đó chờ thì quả nhiên một lát sau quả nhiên có một đoàn quân lính của quân địch ngang qua. Chỉ nhìn qua nàng có thể nhận thấy sự chênh lệnh lực lượng hai bên. Quân lính của đối phương có đến cả ngàn người nhưng số quân lính hiện tại quanh đây không đến một trăm.
- cái này ta biết...nàng có xem qua binh pháp nha...
-Ồ...hắn có chút ngạc nhiên
- Họ đông vậy dù đánh lén ta cũng không thể thắng…Nàng thì thầm bên tai hắn sợ rằng mình lại nói sai sẽ bị những ánh mắt đáng sợ của quân lính quanh đây dọa khóc. Hắn khẽ nhướn mi nhìn nàng rồi mỉm cười.
- Vậy nàng cứ chờ xem. Vừa nói hắn vừa ra hiệu cho một binh sĩ. Chỉ trong nháy mắt trời đất như rung chuyển, các phiếm đá như di chuyển vây hãm quân địch bên trong. Trầm thiên lại phát tay, cung thủ bắn các mũi tên vế phía quân địch đang bị vây hãm. Chỉ trong chốc lát số quân địch chỉ còn lại hai phần ba. Lúc này Đoạn Vô Tình ở bên kia đứng dậy phất tay một cái các phiếm đá lần lượt di chuyển. Trầm thiên gật đầu cùng một binh sĩ lúc này các binh sĩ bắt đầu dựt các sợi thừng trong tay. Quân địch hỗn loạn sau đó liên tiếp tử thương vì các hố bẫy thiết kế trong t