Hôm nay nàng thấy trong người không được thoải mái, nhưng vẫn cố nhịn xuống để tiếp tục công việc. Tiểu Diệp ở bên cạnh thấy nàng sắc mặt nàng có điểm tái nhợt, không giống mọi khi, tựa hồ cơ thể không được khỏe.
“ Mình thấy mặt bạn tái lắm, có phải trong người cảm thấy không khỏe hay không ? ”
“ Không có gì đâu. ” Nàng lắc đầu, hôm nay là ngày đầu nguyệt sự, cơ thể có chút mệt mỏi cùng đau nhức, nhưng là vẫn chịu đựng được, không đến nỗi phải nghỉ làm.
Tiểu Diệp dường như đoán được nguyên nhân, liền giật khăn lau trong tay nàng nói : “ Để mình giúp bạn, mặt bạn đã tái nhợt thế kia còn nói mình không sao, tốt nhất là nghỉ ngơi một chút. ”
“ Không được, công việc chưa làm còn rất nhiều, hơn nữa Chu mẹ mà biết hẳn cũng không để yên cho mình đâu. ” Vạn nhất chuyện đến tai Đường Hoàng, chẳng phái thời gian ‘ ngồi tù ’ của nàng sẽ dài hơn sao !
“ Yên tâm, mình không nói, bạn không nói, làm sao mà Chu mẹ biết được. Đừng suy nghĩ nhiều quá, cùng lắm mình làm phần hai người là được. ”
“ Thế sao được, như vậy bạn sẽ rất mệt mỏi. ”
“ Ngốc ạ, đã là bằng hữu còn so đo tính toán nhiều vậy sao ? Nhìn bạn kìa, thôi để mình đỡ bạn về nghỉ. Nếu bạn còn tiếp tục ngang bướng, mình sẽ không bao giờ thèm để ý tới bạn nữa. ”
“ Cảm ơn bạn. ”
Tiểu Diệp đỡ nàng về phòng, đưa nàng mấy viên thuốc giảm đau rồi rời đi. Có lẽ do tác dụng của thuốc, cũng như sự mệt mỏi mà nàng nằm nghỉ không lâu liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra một lần nữa, người bước vào cố gắng bước đi thật nhẹ tránh để người đang ngủ thức giấc.
Tiểu Diệp quay về ? Không, người đó chính là Đường Hoàng.
Tiến đến bên giường, yên lặng ngồi xuống, trầm ngâm ngắm nhìn khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ. Đôi tay theo đôi gò má, trượt theo những sợ tóc vương trên mặt khẽ vuốt ve dọc theo khuôn mặt tái nhợt, trong lòng bất giác trào lên một nỗi thương tâm, đau xót vô hạn. Nàng nhỏ bé, nàng yếu ớt, nhưng nàng mạnh mẽ, rõ ràng thân thể không khỏe, vẫn không chịu nhượng bộ xin nghỉ, kiên quyết muốn cùng hắn chống chọi. Nhưng nàng càng như vậy, hắn càng không thể buông tay với nàng được. Đôi tay vờn nhẹ khắp khuôn mặt cuối cùng dừng lại trên đôi môi cánh hoa xinh đẹp. Hắn nhịn không được cúi xuống đậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn điểm nước trên môi nàng.
Thận trọng cùng nhẹ nhàng kéo chăn lại cẩn thận cho nàng rồi lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ xinh đẹp ấy cho đến hừng đông …
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
” Tiểu Diệp, mình ăn không nổi nhiều như vậy đâu.”
” Không nên kiêng ăn. Cơ thể bạn đã không tốt như vậy nên một chút đau đớn kia mới làm khó bạn. Nhân cơ hội này hãy hảo hảo tẩm bổ đi.”
” Tất cả những thứ này đều là bạn mua sao ? “
” Đúng vây. “
” Mình sao lại có thể không biết ngại mà ăn hết đươc. “
” Lại nữa, bạn với mình thì còn có gì mà phải khách khí, sau này đến lúc thân mình mình không khỏe thì tất cả không phải còn trông chờ ở bạn, không phải sao? “
” Lúc ấy, nhất định mình sẽ chiếu cố ban. “
” Cho nên bạn đừng đắn đo gì nữa, ngoan ngoãn uống hết bát canh gà cùng thức ăn trên bàn đi. “
Y Nhu không từ chối được đành ngoan ngoãn thuận theo. Nàng cần có sức khỏe, tuyệt đối không được ngã xuống, thỏa ước nguyện của tên ác ma kia, có chết, nàng cũng sẽ không cầu xin hắn . Nghĩ đến đây nàng lại có sức ăn thêm, hiện tại điều quan trọng nhất là phải bảo hộ được thân thể.
Buổi chiều Chu quản sự sai người đến tìm nàng, Tiểu Diệp ở một bên vội vàng nhắc nhở : ” Mặc kệ lần này nàng có nói cái gì, cũng đừng để ý, cứ coi như gió thoảng bên tai đi. “
” Ừm.” Nàng cười đáp, Tiểu Diệp thế nhưng lại xem so Chu mẹ như ma quỷ đáng sợ.
Buông công việc đang làm dở , Y Nhu bước vào phòng quản lí gặp Chu mẹ.
” Chu quản sự, ngài tìm ta. “
” Ngươi tới thật đúng lúc, hãy đến quét dọn bộ phận nghiệp vụ cùng sửa sang lại phòng chủ tịch đi. “
” Dạ ? ” Y Nhu đối với mệnh lệnh của Chu mẹ dường như phản ứng có chút ngốc lăng.
” Hôm nay ngươi phụ trách dọn dẹp phòng chủ tịch là Trương tẩu xin nghỉ phép . Ngươi hãy đi thay thế nàng.”
” Nhưng còn công việc của ta …”
” Ta sẽ giao cho những người khác làm nốt, ngươi không cần phải lo lắng gì hết. “
Mệnh lệnh bất ngờ của Chu mẹ khiến nàng đứng yên tại chỗ, do dự không biết phải làm thế nào.
” Còn chuyện gì sao ? ” Chu mẹ thấy nàng vẫn còn đứng đó chưa đi liền hỏi.
” Không thể tìm người khác được sao … Ta còn việc phải phụ trách …”
” Mới đến được chưa lâu mà liền muốn tự chọn công tác theo ý mình, ngươi nghĩ ngươi là ai? Không nhiều lời nữa, đây là lệnh của cấp trên muốn đích thân ngươi đi thay thế. Còn không mau đi ! Nếu có một chút gì sai sót, trở về ta liền hỏi tội ngươi. “
Y Nhu không cam tâm tình nguyện cầm dụng cụ dọn dẹp hướng văn phòng chủ tịch đi tới. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đây là lệnh của Đường Hoàng. Hắn hẳn là muốn gây khó dễ cho nàng đây mà !
Đứng ở trước cửa văn phòng, Y Nhu hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, đưa tay mở cửa phòng. Mặc kệ hắn có suy tính gì, nàng chỉ cần mau chóng làm cho xong công việc của mình là được. May mắn thay ước nguyện của nàng đã được đáp ứng, hắn hiện không có mặt trong văn phòng. Trong khung cảnh bốn bề vắng lặng, nàng thầm cầu mong Đường Hoàng có thể quay về khi nàng hoàn thành xong xuôi công việc.
Nhưng là trời lại phụ lòng người. Chốc lát sau, hắn liền từ cửa ngoài đi vào. Nhìn thấy hắn Y Nhu đột nhiên cảm thấy rất sửng sốt. [ Ta k hiểu tỷ tại sao lại sửng sốt, vp của a ý, a ý muốn về lúc nào thì về =3=, đáng lẽ tỷ phải hoảng hốt mới đúng ">
Nhìn biểu tình của hắn nàng thầm nhủ :
Đường Hoàng nhìn quanh văn phong một hồi hướng nàng hỏi: ” Trương tẩu đâu? “
” Giả dối ! ” Nàng lạnh lùng đáp lại hắn, đã biết trước còn đi hỏi những câu vô nghĩa như vây.
Đường Hoàng không nói gì thêm, yên lặng bước đến bàn làm viêc. Y Nhu cật lực lau dọn ngăn tủ, nhưng là không lúc nào không cảm thấy đôi mắt nóng bỏng của người kia nhìn chăm chăm vào mình. Phải bình tĩnh ! Nàng tự nhủ với lòng, không được chịu thua trước cái nhìn nóng rực kia. Nhưng dù nàng có tận lực cố gắng làm bộ không quan tâm nhưng lại không thể ngăn cản hai mở đỏ ửng như ráng chiều.
Hắn không có việc gì làm hay sao mà lại ngồi nhìn chằm chằm nàng? Y Nhu tự giận mình định lực không tốt, hắn là kẻ thù của nàng, thế nhưng nàng lại sợ hãi ánh mắt hắn.
Đúng lúc Y Nhu cảm thấy khó xử, cửa liền mở ra, một vị thiếu nữ xinh đẹp, mỹ lệ động lòng người bước vào, vui vẻ bước tới, thân thiết gọi tên hắn.
Nàng kia là con gái của Lưu Đổng- chủ tịch một công ty có quan hệ chặt chẽ trong việc hợp tác làm ăn với Hào Quốc xí nghiệp, Lưu Nhân Nhân.[ nghe như Lưu Nhơn Nhơn ý =3="> Bộ trang phục hàng hiệu, thời trang ôm lấy những đường cong mị nhãn, dáng người thon thả, cân đội Từ lời nói cùng bộ dáng thân thiết như vậy, Y Nhu có thể khẳng định chắc chắn mối quan hệ thân thiết giữa hai người này.
” Em tới có chuyện gì? ” Lúc này đây hắn thực sự không muôn gặp Lưu Nhân Nhân.
” A, hảo vô tình nha, người ta có ý tốt đến để đưa anh phần văn kiện thừa mà. ” [ H