ce nhìn Ngải Tất, hình như có chút kinh ngạc hỏi: “Dẫn bái gái mới đến dùng cơm?”
“Thư ký mới, hôm nay tăng ca, nhân tiện đi ăn cùng.”
“Ưu đãi ngày lễ tình nhân cho nhân viên?” Joyce cười nói.
“Ha ha, cứ cho là vậy đi! Hôm nay có món ngon nào giới thiệu thử!” tôi đổi đề tài.
“Có trứng cá muối, tôm hùm, tháng trước mới tuyển đầu bếp chính người Pháp đây là những món chuyên của hắn.” Joyce giới thiệu đều là những món tôi thường ăn.
“Nghe không tệ.” tôi gật đầu, cầm thực đơn hỏi Ngải Tất, “Muốn ăn gì?”
“À.... Tôi...... Cái đó.......” Ngải Tất nhìn thực đơn, mặt lộ vẻ khó xử, không có ý kiến.
Tôi nghĩ nếu chờ cô gái này tiếp tục do dự thì chắc đến khuya còn chưa ăn được, vì vậy chọn thay luôn, “Joyce, những món mà cô giới thiệu cho hai phần. Thêm một chai champagne.”
“Ok, hiệu anh thường uống đúng không?”
“Dĩ nhiên.”
Từng món lần lượt bưng lên, champagne cũng đã mở ra, tôi nhìn cô gái trước mắt chuyên chú thưởng thức món ăn trên bàn, vẻ mặt rất hạnh phúc, càng cực kỳ giống Hân Ngôn năm đó.
“Đinh....Đang........”
Tôm hùm được đem lên chưa tới 2 phút, Ngải Tất đã suýt nữa làm dao nĩa rơi xuống đất, may mắn rớt trúng khăn ăn.
Tôi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lúng túng của Ngải Tất, đang tiếp tục dùng dao và nĩa chiến đấu với con tôm một cách vụng về, nháy mắt ký ức tốt đẹp vừa rồi bị cắt đứt.
Tôi dở khóc dở cười, cảm thấy may mắn vì mình đã chọn phòng riêng.
“Cắt giúp tôi con tôm này.” Tôi nói với phục vụ.
“Vâng.” Phục vụ bưng đĩa đi, sắc mặt Ngải Tất nhắy mắt từ hồng chuyển thành trắng.
Hân Ngôn:
Vì có Tức Dạ, hôm nay gần như Tiêu Tiêu đã chơi hết các trò cảm giác mạnh trong khu vui chơi. Đối với những trò cảm giác mạnh đó, trước giờ tôi luôn chỉ dám đứng nhìn. Dù lúc đi với Vũ Minh, cũng không có dũng khí thử. Cho nên Tiêu Tiêu mà đi với tôi, thì chẳng thể nào được chơi những trò này rồi.
Tiêu Tiêu mê chơi đến mức tới giờ ăn trưa cũng chưa chịu nghỉ, đòi ăn KFC ở đây luôn.
“Tiêu Tiêu, con xem, chú Tức Dạ chơi với con nửa ngày, cũng mệt rồi, chúng ta ra tiệm cơm bên ngoài ăn nha, được không?” Đối với loại đồ ăn nhiều mỡ, nhiều năng lượng không tốt cho sức khỏe, tôi luôn luôn cho là không nên cho trẻ ăn. Tiêu Tiêu ngoài miệng thì đồng ý, nhưng mắt thì cứ nhìn bảng hiệu KFC không rời.
Trẻ con đúng là trẻ con, nghĩ gì đều biểu hiện ra mặt hết.
“Thỉnh thoảng ăn một lần không sao đâu.” Tức Dạ cười cười nắm tay Tiêu Tiêu, nhìn tôi, rồi nói với Tiêu Tiêu: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau nha?”
“Dạ.” Tiêu Tiêu hớn hở gật đầu.
Thấy hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau, thoáng chốc có một cảm giác kỳ lạ. Đến khi hồi phục tinh thần lại, đã thấy Tiêu Tiêu đẩy cửa bước vào, tôi đành phải vào theo.
Đúng giờ cơm nên trong tiệm rất đông người, chủ yếu đều là cha mẹ dẫn con tới. Đông người nhốn nha nhốn nháo, nhất thời tôi không biết phải làm sao.
Tức Dạ nhanh chóng tìm được một bàn trống gần cửa sổ, vắt áo khoác lên lưng ghế, “Cô ngồi đây chờ một lát, chúng tôi đi mua đồ ăn.”
“À, hay là để tôi đi cho.”
“Ngồi giữ chỗ đi, nếu không lát nữa nói không chừng chúng ta phải đứng mà ăn đó.” Nói xong hắn ôm lấy Tiêu Tiêu, đi xếp hàng.
20 phút sau, Tức Dạ bưng hai khay đầy nhóc trở lại, Tiêu Tiêu đi đằng sau, đang nhàn nhã ăn quả mâm xôi.
“Tiêu Tiêu ăn phần trẻ em và kem, tôi không biết cô thích ăn gì, cho nên mỗi thứ mua một ít.” Hắn chỉ vào đống thức ăn trên bàn.
“À? Vậy à.....” Người trẻ tuổi đúng là hăng hái, cả cách hành động cũng...... Đặc biệt.
“À, tôi không kén ăn.” Đang nói, Tiêu Tiêu đã ngồi xuống bên cạnh tôi, bốc cánh gà gặm.
“Tiêu Tiêu, con đã rửa tay chưa? Sao không mời chú ăn trước?” Chắc là chơi mệt, nên đã quên hết quy củ được dạy rồi.
“Ừ, được rồi, ăn đi. Vừa rồi, tôi đã dẫn Tiêu Tiêu đi rửa tay. Lâu lâu mới tới một lần, cô xem có nhiều trẻ con như vậy, không cần câu nệ quá.” Tức Dạ vừa nói vừa cắm ống hút vào ly, một để trước mặt Tiêu Tiêu, một đưa cho tôi. “Tiêu Tiêu, ăn chậm chút, không ai giành với cháu đâu! Uống nước đi, cẩn thận kẻo nghẹn.”
Nhìn Tức Dạ, chắc chỉ khoảng hơn 20, vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, không ngờ cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con.
Đáng tiếc hình như Tiêu Tiêu chẳng có tí cảm kích nào, từ lúc mua đồ ăn về vẫn cứ chu cái miệng nhỏ, không thèm để ý Tức Dạ. Chỉ lo vùi đầu giải quyết đồ ăn trước mặt mình. Nhìn lướt qua các bàn khác, thấy những đứa trẻ khác đều nói cười ăn rất tùy ý, tôi cũng không trách móc gì Tiêu Tiêu nữa.
Hai giờ chiều, khu ăn uống bớt người hẳn. Trong radio vang lên bài hát chicken, trẻ em nhảy theo nhạc, nhân viên bắt đầu phát quà. Tiêu Tiêu dĩ nhiên không ngoại lệ, vừa nghe tiếng nhạc, đã vọt qua.
Tiêu Tiêu ăn xong, lúc này Tức Dạ mới có thời gian ăn phần của mình.
“Xem bọn nhóc kìa.” Cách đây không xa, bọn nhóc đang quơ tay quơ chân loạn xạ, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn mà mắc cười.
“Ừ, tuổi thơ mà không có nhảy chicken,” hắn cầm lên một cái cánh gà, “và bốc cánh gà bằng tay, thì còn gì là tuổi thơ nữa.”
“Cô thử đi?” Hắn vừa ăn vừa nói.
Tôi cũng bốc một cánh gà, cắn một miếng lớn, mùi vị cũng bình thường, nhưng lại có cảm giác vui vẻ.
“Thế nào?”
“Rất ngon!” có lẽ cuộc sống, thật sự nên có một chút phóng túng, tỷ như cùng đi ăn thức ăn nhanh với một đối tác không tính là quen biết.
“Hôm nay phiền anh quá, tốn mất bao nhiêu thời gian của anh.” Bên kia, bài hát đang phát lại lần hai, bọn trẻ vẫn hưng phấn như cũ, tiếp tục nhảy.
“Không sao. Tôi định đi leo núi ở công viên bên cạnh, đúng lúc gặp hai người.”
“Tiêu Tiêu rất đáng yêu, có một đứa con như vậy, người mẹ nhất định rất hạnh phúc.” Hắn bổ sung.
“Đúng vậy.” Tôi trả lời cho có lệ. Ngoại trừ Diệp Thị, Tiêu Tiêu là toàn bộ mạng sống của tôi, nhưng bây giờ mỗi hai tuần mới được gặp nhau một lần, hạnh phúc sao?
“Tiêu Tiêu có đôi khi cực kỳ bám người, đặc biệt là lúc nhỏ.” Đối mặt Tức Dạ, tôi không khống chế được muốn bày tỏ cảm xúc. Trong đầu đều là hình ảnh Tiêu Tiêu lúc nhỏ.
“Bất quá mỗi thời kỳ đứa bé lớn lên, đều làm cho người mẹ cảm thấy vui vẻ.” Hắn nói chuyện làm người ta có cảm giác tin phục. “Hồi đại học, tôi học chính là thiết kế xây dựng, học phụ là tâm lý trẻ em. Hai lĩnh vực khác xa nhau ha,” hắn cười, “Tôi thích trẻ con.”
“Vậy à?”
“Mẹ, con muốn về nhà!” Tiêu Tiêu đột nhiên chạy tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Tức Dạ.
“Sao vậy? Không chơi với các bạn khác nữa sao?”
“Mẹ, con mệt, muốn về nhà.” Tiêu Tiêu kéo kéo tay tôi làm nũng.
Tôi lúng túng nhìn Tức Dạ. Chẳng biết hôm nay Tiêu Tiêu làm sao nữa, bình thường là đứa bé rất hiểu chuyện mà.
“Tiêu Tiêu mệt rồi, về thôi.” Tức Dạ dễ chịu nói.
Vừa ngồi lên xe là Tiêu Tiêu ngủ liền, xem ra hôm nay đúng là chơi mệt thật rồi.