i.
Thật kỳ quặc, cô cứ tưởng rằng tên kia không thích chó chứ, thoạt nhìn anh ta giống như sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng anh ta lại chạy đến đây giúp Kiều Khả trả tiền thuốc.
Lại liếc đen phòng tối đen kia một cái, cô rót bột mì đã quấy xong vào trong khuôn, sau đó đưa vào lò nướng.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong?
Chuông điện thoại vang lên, cô ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách bắt điện thoại.
"A lô?"
"Đường Lâm phải không?"
Trong điện thoại truyền đến giọng của Á Lệ Toa, cô thở dài trong lòng. "Là mình."
"Mình nghe nói cậu từ Châu Phi về đã nửa năm, tại sao không gọi điện cho mình? Làm mình thật lo lắng ."
"Xin lỗi, vì trong người không khoẻ, cho nên muốn nghỉ ngơi một thời gian." Cô mở miệng cho có lệ, vừa cầm bình tưới hoa đi tới ban công tưới nước cho mấy cây hoa.
"A? vậy sao? Vậy bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
"Tốt hơn rất nhiều, cám ơn."
"Như vậy đi, dù sao chúng ta cũng đã lâu không gặp, chọn thời gian rảnh ra ngoài ăn cơm đi. Trưa mai thì sao, cậu cảm thấy như thế nào?"
"Ơ. . . . . ." Cô vốn định mở miệng cự tuyệt, nhưng nghĩ lại cô cũng lâu rồi chưa ra ngoài ăn cơm, cho nên liền sửa miệng đồng ý, "Được, vậy đi ăn ở đâu đây?"
Á Lệ Toa nói tên một nhà ăn, cô đi trở lại phòng khách, cầm lấy giấy bút ghi lại địa chỉ, sau đó cúp điện thoại, không nhịn được ngồi trên ghế sa lon, nhìn bức hình chụp thảo nguyên Châu Phi đang treo trên tường tới ngây người.
Sư tử, ngựa vằn, hươu cao cổ, con voi, tê giác, hồng hạc, chó săn, những con vật được sinh ra và lớn lên trên thảo nguyên, sau đó chết đi, tất cả nguyên thủy như thế, chân thật như thế. . . . . .
Ở đó thật sự vô cùng vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng hết sức tàn nhẫn.
Lòng bàn tay truyền đến đau nhói, cô mới phát hiện mình không tự giác nắm chặt quả đấm, mấy năm qua không nuôi móng tay nhưng nửa năm ở đây móng tay đã rất dài, trong lòng bàn tay xuất hiện những hình bán nguyệt màu hồng là do móng tay đâm vào mà thành.
Cô giơ hai tay lên, nhìn chúng, ngay lúc đó lò nướng “tinh” lên một tiếng.
Bánh ngọt đã nướng xong, cô cũng không còn hứng để ăn.
P/s: Ở phần sau các bạn sẽ biết được căn nhà cũng như con người anh Adam qua con mắt hình dung của chị Đường!!!! Ta chỉ có hai chữ đó là kinh khủng
Không biết vì cái gì?
Hình như sau khi nhấn chuông cửa nhà anh, đột nhiên cô mới tỉnh táo lại.
Nhìn chằm chằm ngón tay của mình, giống như cô đụng phải thanh sắt bị nung nóng, theo phản xạ rụt tay về, cô đang nghĩ muốn cầm đĩa bánh ngọt xoay người chạy trốn, thì máy trò chuyện lại sáng đèn.
"Ai đó?"
Người đàn ông này đúng là thô lỗ, nhưng anh hỏi vậy cũng đúng.
Cô sửng sốt, suy nghĩ một chút dù sao thì cũng đã đến, liền đằng hắng, mở miệng nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm đối diện nhà anh, buổi sáng mấy ngày trước anh giúp tôi cứu một con chó –"
"Chuyện gì?" Tiếng nói lạnh lùng của anh cắt đứt lời cô.
Trên cơ bản, cô cũng không biết rốt cuộc cô đến tìm anh là có chuyện gì, chẳng qua cô lại không thể nói ban ngày nằm ngủ, mộng du đi đến nhà anh?
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len, mở miệng trong cái rét tháng mười hai, nhưng lại không biết nên nói gì, một giây sau, cô nghe mình nói: "Tôi có làm một ít bánh ngọt."
Anh nhất định cảm thấy cô rất kỳ quái.
Ngoài tưởng tượng của cô, sau ba giây trầm mặc, cánh cửa kia “tách” một tiếng, mở ra.
Làm cô sợ hết hồn, lui về sau một bước, không có ai đi ra, cô quay đầu nhìn đèn của máy trò chuyện bên cạnh chuông cửa, nó đã tắt, cho nên anh là người mở cửa?
Cô đang tính đẩy cửa ra, cửa sắt thuận thế mở ra, bên trong hiện ra một cầu thang. Nhà trọ này có kết cấu giống nhà trọ của cô, nhưng cô lại cảm thấy bên trong rất âm u, giống như sào huyệt của ác ma, ngay cả đèn trên tường nhìn cũng rất cũ kỹ, trong đó có một cái lắc lư lúc sáng lúc tắt, rất rợn người.
"Đừng sợ, đây đương nhiên không phải là sào huyệt của ác ma." Cô lẩm bẩm, hít sâu một cái, cầm bánh ngọt đi vào, theo hướng cầu thang đi lên trên.
Thật không ngờ, mặc dù nhà trọ tương đối cũ, nhưng tay vịn cầu thang lại tương đối sạch sẽ, gần như không có một hạt bụi.
Cầu thang dẫn đến lầu ba, cuối cầu thang là một cánh cửa inox dày cộm nặng nề, cửa kia hơi mở ra, từ khe cửa lộ ra ánh sáng nhạt.
Mặc dù cánh cửa đó mở, nhưng cô vẫn thử dò xét gõ cửa một cái, "Hello?"
"Cửa không có khóa." Thanh âm của anh từ sau cánh cửa truyền tới, không biết vì sao nghe qua có chút khoảng cách.
Cô nghi ngại đẩy cửa ra đi vào, lại bị cảnh tượng bên trong doạ cho sợ hết hồn.
Nhà trọ này hoàn toàn khác với nhà trọ của cô, bên ngoài thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau, cô đứng ở cạnh cửa, cả nửa ngày cũng nói không ra lời.
Giữa lầu ba và lầu bốn không có tầng ngăn, đối diện cô là bức tường cao hai tầng, từ sàn nhà đến tường và cuối cùng là trần nhà đều được ốp đá, giữa cô và mặt tường là một đống thiết bị tập thể hình, máy chạy bộ, cử tạ, xe đạp vân vân, chỉ cần đoán thôi cũng biết, nơi này thứ gì cũng có, hơn nữa tất cả đều là thiết bị hiện đại nhất, mỗi một thứ đều bị được bảo dưỡng tỏa sáng lấp lánh.
Bên tay trái cô còn treo một bao cát để đánh bốc, bên cạnh bao cát treo các loại bao tay mà tuyển thủ hay dùng.
Cái này thật quá khoa trương mà!
Khó trách anh không ra ngoài cũng có thể là một mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn.
Người này nhất định là người cuồng vận động, hơn nữa lại có bệnh ưa sạch sẽ, anh là một người có bệnh sạch sẽ và cuồng vận động.
Chỉ trong nháy mắt cô đưa ra kết luận này, đột nhiên lại nghe được tiếng động nhỏ truyền đến từ sau lưng, nhanh như tia chớp cô quay người lại, cánh cửa inox dầy cộm nặng nề kia tự nhiên đóng lại, không có một tiếng động nào, trừ tiếng động nhỏ lúc nãy.
Người đàn ông này là tên biến thái sao?
Trong nháy mắt cái ý nghĩ này hiện lên trong đầu cô, có thể là tên sát nhân, phi tang thi thể, xuất hiện trên trang đầu của của tờ báo – dừng lại, dừng lại!
Hình như trí tưởng tượng của cô quá phong phú.
Tự chế giễu bản thân, cô nhắc mình không nên suy nghĩ lung tung, sau đó hít sâu một hơi, xoay người lại.
Trời sinh vôi sinh cỏ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mặc dù kỳ thật cô còn chưa hiểu tại sao mình lại xúc động mà chạy tới nhà một người đàn ông xa lạ.
Sau khi trấn định lại, cô mới phát hiện không có ai ở đây cả, ít nhất tầng lầu này không có.
Cô lại quan sát kỹ xung quanh, lần này cô lại phát hiện bên tay phải có một cầu thang xoắn ốc bằng inox, hướng lên phí trên và kết thúc bằng một lỗ tròn trên trần nhà.
Cô bưng đĩa bánh ngọt đi tới, lúc lên trên mới phát hiện vì sao mà cô chưa từng thấy ánh sáng từ cửa sổ, bởi vì cửa sổ của tầng ba và tầng bốn đều bị giấy dán tường che kín, anh đang ở trong phòng tập thể hình, một cánh cửa sổ cũng không có, nhưng cả căn phòng được đèn trên trần nhà chiếu sáng như ban ngày.
Vừa mới nghĩ như vậy, khi cô bước lên mấy bậc thang cuối cùng thì đèn vụt tắt, trong nháy mắt dưới chân cô lâm vào một mảnh tối, cảm giác đó giống như đang đi vào một hang động sâu hút.
Thật may là còn có đèn trên tầng năm, cô đi nhanh hết mấy bậc thang cuối cùng, bước lên tầng năm của nhà trọ.
Thoạt nhìn tầng này rất bình thường, ghế sa lon bằng da màu đen, máy nghe nhạc cao cấp, một ti vi bốn mươi hai inch, bàn thuỷ tinh hình giọt nước, đồ dùng nhà anh nhìn qua rất lạnh, với lại có một điều giống nhau là tất cả đều không có một hạt bụi.
Người này quả nhiên là có bệnh sạch sẽ –
Cô quay người lại, tầm mắt dừng lại trên tường, suy nghĩ cả một buổi