watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu

Lượt xem :
.
Đó là một tấm hình.
Tấm hình này hết sức quen thuộc với cô, gió thổi nhẹ trên thảo nguyên, vào tảng sáng của một ngày mới, ở phía xa chân trời những đám mây đang trôi, một con sư tử đầu đàn đang đứng yên giữa thảo nguyên, bườm của nó tuỳ ý tung bay, con ngươi màu hổ phách lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm cô, trông nó rất sống động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra từ bước hình.
Dĩ nhiên, chẳng qua đây chỉ là ảo giác, nhưng cô vẫn theo phản xạ lùi về sau từng bước, tấm hình được phóng đại nên chiếm một nửa bức tường, khiến con sư tử kia trông giống y như thật; trên thực tế, tất cả cảnh vật trong tấm hình kia đều giống thật.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên khiến cô xoay người lại, liền thấy anh đứng ở đó, cách cô không quá hai bước, thần kinh của cô lập tức báo động, người đàn ông này bước đi không có bất kỳ tiếng động nào.
Không nhịn được cô nhìn xuống chân anh, thì ra anh đi chân không.
"Tại sao?" Đột nhiên anh mở miệng.
Cô sợ hết hồn, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, mặt ngây ngô nhìn anh, "Cái gì?"
"Cái đó." Hai tay anh đút trong túi quần, mặt không chút thay đổi, hất cằm về phía đĩa bánh trên tay cô.
"À. . . . . ." Cô há miệng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, mà người đàn ông to lớn trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mà chiếc áo đó có hơn phân nửa số nút áo không cài, để lộ ra lồng ngực cường tráng.
"Tôi làm ít bánh ngọt." Cô nhìn chằm chằm lồng ngực của anh, đoán rằng nó ít nhất cũng gấp đôi ngực của cô.
"Điều này cô đã nói rồi, tôi hỏi là tại sao?"
Giọng của anh hết sức lạnh nhạt, kéo lý trí của cô quay về, cô nháy mắt mấy cái, ép mình nhìn mặt của anh, chứ không phải nhìn những bộ phận khác trên cơ thể anh, sau đó thử tìm ra một lý do có tính thuyết phục.
"À. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đến thăm hỏi từng hàng xóm, giờ đến nhà anh."
Anh không có phản ứng.
"Tôi tưởng rằng nhà trọ này bỏ trống."
Anh vẫn không có phản ứng.
"Tôi nghĩ rằng tôi thiếu anh cái này." Cô đưa bánh ngọt đến trước mặt anh, cố mỉm cười, người đàn ông này làm cô có cảm giác khẩn trương, cô biết mình cười hơi cứng ngắc.
"Xin chào, tôi là Đường Lâm."
Anh nhìn đĩa bánh ngọt sau đó nhìn thẳng cô, thật lâu sau mới nói: "Ở đây là Seattle1, không phải là Virginia2, không có ai sau khi dọn đến ở sẽ thăm hỏi hàng xóm cả."
1Seattle: Thành phố cảng và là thành phố lớn nhất của bang Oa-sinh-tơn ở tây bắc nước Mỹ.
2Virginia: Thượng vịnh chung (tiểu bang Hoa Kỳ). Bốn trong số các tiểu bang tạo thành Hoa Kỳ chính thức sử dụng danh xưng "Thịnh vượng chung". Các tiểu bang này là Kentucky[1">, Massachusetts[2">, Pennsylvania[3"> và Virginia[4">.
"Có tôi." Cô nhìn chằm chằm anh rồi nói.
Anh nhíu mày, mở miệng lần nữa hỏi câu trên: "Tại sao?"
"Bởi vì ăn trộm sẽ nhân lúc tôi không có ở nhà mà lẻn vào sau đó quanh minh chính đại lấy sạch đồ trong nhà." Cô nói điều hiển nhiên, "Hơn nữa bà con xa không bằng láng giềng gần, cùng hàng xóm ở chung hòa thuận mới là đạo lý đối nhân xử thế."
"Nhà cô có gì để trộm sao?." Anh không nhịn liền được nói.
Cô cũng tức giận, lên án nói: "Anh nhìn lén tôi."
"Phòng của cô không có gì che lại cả." Anh không đỏ mặt, cũng không thở gấp nói.
Chương 2.4
Có ý gì? Anh không có nhìn lén, nhưng đúng là anh có nhìn?
Cô mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm anh, nhưng lại không có cách nào mở miệng trách cứ, bởi vì chính cô lười biếng không treo rèm cửa, cô đờ ra một lúc, mới thốt ra một câu: "Hiện tại có."
"Tôi đã thấy." Anh nói.
Đột nhiên cô không biết nên nói gì, sau đó anh đưa tay nhận lấy đĩa bánh trong tay cô, xoay người biến mất phía sau cánh cửa inox.
"Này –" cô ngẩn ra, chậm nửa giây so với cánh cửa kia, khi cô gọi anh cánh cửa đó đã khép lại .
Không thể nào? Người đàn ông này lại bỏ cô ở đây sao? Dù nói thế nào đi nữa cô cũng là khách? Anh tại sao có thể xoay người bỏ đi như vậy chứ?
Cô không thể tin được nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giống như cứ nhìn lâu thì anh sẽ xuất hiện vậy.
Thật là thật là quá đáng! Cái người này không có lễ phép! Khốn kiếp, Trư Bát Giới.
Cô lại nhìn thấy con “mèo lớn” trên tường, sau đó mới phát hiện không biết lúc nào thì mình lại bắt đầu đi qua đi lại, cô nhìn chằm chằm con sư tử kia, buồn bực đứng lại, dừng lại thói xấu này.
Mắt của anh màu hổ phách, giống màu mắt của con sư tử này.
Cô chú ý tới tư thế cùng động tác của anh cũng rất giống, dĩ nhiên anh không đi bằng bốn chân, mà đó là đó tư thế ung dung và động tác ưu nhã.
Một mãnh nam vạm vỡ tại sao lại có thể có tư thái ưu nhã như vậy, anh cũng giống. . . . . . giống một tên thô lỗ và cứng nhắc!
Hơn nữa, người đàn ông đó lại tập cơ ngực để có bộ ngực to lớn như vậy làm cái gì? Hại tầm mắt của cô không biết nhìn vào đâu.
Đúng là tên đáng ghét mà!
Cô xoay người tính rời khỏi đây, lại nhìn thấy cánh cửa kia không tiếng động mở ra, người đàn ông kia đi ra, một tay cầm dao cắt bánh, tay kia cầm đĩa và nĩa.
Cô ngây ngẩn cả người, đi theo mới phát hiện phía sau cánh cửa kia là thang máy.
Anh ngồi vào trên ghế sa lon, lấy một miếng bánh nhỏ trên đĩa đưa cho cô.
Đường Lâm dại ra, theo phản xạ đưa tay nhận lấy.
Anh lại lấy một miếng khác cho mình, mở ti vi, xem tin tức của kênh CNN và bắt đầu ăn, không liếc nhìn cô một cái.
Trong lúc nhất thời, cô đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.
Đối với sự tồn tại của cô người đàn ông này làm như không thấy, lại nhìn miếng bánh ngọt trên tay mình, cô hơi chần chờ, rồi dứt khoát đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.
Ti vi không ngừng phát những tin tức mới nhất trên thế giới, anh trầm mặc ăn bánh, cô mới ăn hai miếng, anh đã giải quyết xong cái trên tay, rồi lấy cái tiếp theo.
"Anh tên là gì?" Khi ăn được một nửa, cô không nhịn được mở miệng hỏi.
Anh liếc cô một cái, "Adam."
"Tôi tên là Đường Lâm." Cô nhìn chằm chằm màn hình TV nói.
"Cô đã nói qua ."
"Thật sao?"
"Ừ."
Cô không nói gì nữa, anh cũng không, sau mấy phút, chỉ còn âm thanh tin tức của ti vi vọng trong không khí.
Lúc xuất hiện quảng cáo thức ăn cho chó, cô nhớ tới lời nói của cô nhân viên phòng khám thú y, buộc miệng hỏi, "Tại sao anh lại trả tiền thuốc cho Kiều Khả?"
Anh không biết Kiều Khả là ai, nhưng anh đoán là con chó kia. "Đúng lúc đi ngang qua thôi."
Cô lại trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Cám ơn, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền thuốc cho anh."
"Nó không phải là chó của cô." Cô không cần thiết phải nói cảm ơn với anh, anh cũng không để ý số tiền lẻ này.
"Sắp là của tôi rồi." Cô nhìn anh ăn hết miếng bánh cuối cùng, gần như là lầm bầm làu bàu nói:
"Hai ngày trước tôi có liên lạc với người chăm sóc nó, mới biết Kiều Khả là chó dẫn đường, hôm đó thừa dịp chủ nhân của nó đến bện viện tái khám, họ mang nó đến công viên đi dạo, ai ngờ sau khi nói chuyện phiếm một lát lại phát hiện nó mất tích, bọn họ không nghĩ tới nó lại bị tai nạn, tôi đoán nó là muốn tự mình đến bệnh viện để tìm chủ nhân, lại bị cái người vượt đèn đỏ kia đụng phải. Bác sĩ nói tuy vết thương nó đã lành, nhưng vì sợ hãi, nên không thể dẫn đường được nữa, tôi muốn nuôi nó, nhưng thủ tục còn có chút vấn đề."
Anh không nói gì, chỉ xem tin tức trên ti vi, sau đó ăn miếng bánh cuối cùng.
"Ăn ngon không?" Cô hỏi anh.
"Ừ." Anh trả lời.
Người đàn ông này thật sự không biết cách nói chuyện, nhưng nhiều lúc cô phát hiện, thật ra anh không có ác ý , chẳng qua là anh không nói lời nào cùng vẻ mặt lạnh nhạt khó tránh khỏi làm cho người khác hiểu lầm. Mặt dù không thể nói là anh đẹp trai, nhưng cũng không khó nhìn, gương mặt góc cạnh, khiến anh thoạ
<<1 ... 45678 ... 24>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
191/5481