ời đàn ông mình yêu thương tiến hành một hồi nghi lễ thiêng liêng được chờ mong đã lâu, hứa bên nhau trọn đời. Cho dù giận hắn lừa gạt, hận hắn dối trá, lòng của cô, vẫn cứ không thể phủ định chuyện cô thật yêu hắn, cho nên mới ẩn ẩn đau, tựa như đâm một cây kim không nhổ ra được, đang đâm sâu vào trong lòng cô.
Lúc hắn dùng ánh mắt đa tình hàm chứa hân hoan ngóng nhìn cô, nồng tình mật ý gọi cô một tiếng “bà xã”, lại một tiếng “bà xã”… Chua xót cùng ngọt ngào trong lòng côsẽ đồng thời hiện lên, phức tạp lôi kéo tâm tưvốn nên phải lý trí, làm cô càng oán hận tất cả biểu hiện giả dối xinh đẹp làm cho người ta động tâm này…
Ban đêm, tâm tình hỗn loạn vẫn như cũ liên tục, cô không cự tuyệt hắn cầu hoan, thậm chí so với bình thường càng thêm nhiệt tình đáp lại yêu cầu của hắn, cùng hắn trải qua triền miên…
“Em yêu anh, Mạc Kiệt… Em yêu anh…” Cô ở dưới thân hắn mất hồn khóc kêu, giống như muốn một hơi xài hết cảm tình trong lòng, đem thống khổ này toàn bộ giải phóng ra hết, theo mồ hôi cùng nhau bốc hơi lên.
Trước ngày mai, cô buông tha, không dùng đầu óc suy xét bất luận chuyện gì, chỉ muốn triệt để phóng túng, hầu như dứt bỏ sự nhục nhã đang có để hưởng thụ sự an ủi của hắn, cảm thụ sự tồn tại của hắn.
“Anh cũng yêu em, Hải Nhân…” Mạc Kiệt ra sức tiến lên, dùng hành động thực tế ca ngợi sự xinh đẹp không gì sánh kịp của vợ, lại đem sự xinh đẹp của cô toàn bộ giữ lấy, một chút cũng không để sót, thích cô sau khi trở thành vợ tựa hồ càng hiểu được phản ứng tuyệt vời hưởng thụ tình ái.
Mà thân là chồng, hắn, tự nhiên cũng không keo kiệt mà dạy, thực “chăm chỉ” dạy vợ yêu cùng nhau cảm thụ vui thích vô cùng nhuần nhuyễn, một lần lại một lần… Dường như muốn đem cô dung tiến vào trong thân thể của chính mình, chân chính trở thành một phần của chính mình, một nửa kia linh hồn……
Đêm tân hôn, lửa nóng vô cùng.
Thời gian, ngay tại trong kích tình cuồng tứ lẳng lặng đi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì nghỉ cả hai ngày nghỉ kết hôn, tối hôm qua lại “vận động kịch liệt”, Mạc Kiệt thức có vẻ trễ, mắt chưa mở, ngoài miệng liền hiện lên một chút ý cười, nghĩ đến người phụ nữ mình yêu thương nằm ở bên người, hơn nữa về sau mỗi ngày đều sẽ nằm ở bên người hắn, cánh tay dài chụp tới bên cạnh…
Không, không… Không có?
Hắn sờ soạng nửa ngày, mở mắt ra phát hiện bên cạnh không có một bóng người, thậm chí đi quanh một vòng ở trong phòng cũng không thấy Đường Hải Nhân, chỉ có trên bàn cơm để lại một phần bữa sáng.
Hắn gọi điện thoại, cô không tiếp.
Mạc Kiệt tò mò vợ đi đâu, nhưng cũng chỉ có chờ đợi.
Sắp tới giữa trưa, Đường Hải Nhân rốt cục trở về.
“Em đi đâu vậy?”
“Làm một chút việc.” Cô đi đến phòng khách, buông túi xách.
“Kết hôn ngày đầu tiên sẽ có chuyện lớn gì chứ, để cho em sáng sớm phải bỏ lại ông xã ra ngoài, di động cũng không tiếp.” Ngữ khí của hắn có chút oán giận, hắn đưa tay ôm người phụ nữ cùng nhau trên giường nhưng sáng sớm lại không gặp bóng dáng này, phát hiện sự biến mất của cô sẽ làm cho hắn hoảng hốt, cho dù mới trải qua ba giờ cũng vậy.
“Thực xin lỗi.” Cô khéo léo tránh đi sự thân cận của hắn, rót cốc nước, ngồi trên sofa.
“Anh không có cần em xin lỗi. Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì?” Hắn một mặt tươi cười theo ngồi xuống, cũng không muốn cho vợ yêu cho rằng hắn đang làm dữ với cô, hắn chính là lo lắng an nguy của cô mà thôi.
Cô sâu xa nhìn hắn một cái, xoay người buông ly nước, lấy ra một cái túi giấy từ trong túi đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?”
“Một vài giấy tờ di chuyển cỗ quyền sẽ dùng đến em đều điền xong rồi, giấy chứng nhận cũng đặt ở bên trong, nếu còn thiếu cái gì lại nói với em.” Sáng sớm cô ra ngoài chính là đi gặp luật sư Vương, đem thủ tục cô có thể làm trước tiên xử lý tốt, hy vọng hết thảy có thể tốc chiến tốc thắng, lòng của cô cũng có thể sớm một chút sửa sang lại, không cần kéo đau giống như bị lăng trì.
“Hải Nhân?” Hắn cơ hồ ngay tại lúc rút ra tư liệu liền sững sờ, đặc biệt nhìn thấy mấy chữ “Giấy chuyển nhượng cỗ quyền”, tim gan run sợ giống như khi thấy cái bí mật nhất không thể cho ai biết của mình. Nhưng hắn sợ hãi không phải chính mình, mà là cô…
“Em đều biết hết, chuyện anh là vì những tấm cổ phiếu này mới cưới em.” Cô chát chát khẽ động khóe môi, nâng một nụ cười khó xử. Phải thừa nhận bản thân bị lừa đối với bất luận kẻ nào đều không nhẹ nhàng mấy.
“Sao… Em làm sao mà biết được?” Trong phút chốc, đầu óc khôn khéo của Mạc Kiệt xuất hiện một mảng trống rỗng, tìm không ra lý do qua loa tắc trách, cũng không muốn thay chính mình che giấu nữa, bởi vì ánh mắt của cô vương vấn đau thương, cười lại làm hắn đau lòng.
“Thật có lỗi, thật ra trước đó ở trong thư phòng em tự tiện lục lọi ngăn kéo của anh, nhìn thấy bảng báo cáo điều tra kia, hai ngày trước cũng xác nhận qua chuyện này với luật sư Vương…” Thấy biểu cảm một mặt kinh ngạc nan giải của hắn, cô tương đối trấn định, hơn nữa cũng nói rõ nguyên nhân mình sở dĩ đi tìm luật sư Vương.
Từ đầu tới đuôi, giọng nói của cô càng lúc càng nhạt, giống như đang trần thuật câu chuyện của người khác, bởi vì cô đang thử để tâm mình trống rỗng, đừng vì người đàn ông này mà sầu não nữa.
Mạc Kiệt sắc mặt đanh lại như thiết, không thể tin được bản thân sẽ gặp phải sự trùng hợp đáng hận như thế, tựa như ông trời cố tình phải tháo dỡ đài của hắn, tan rã hạnh phúc của hắn như vậy…
Hắn giận bản thân không đủ cẩn thận, trước kia đã cảnh giác lại không theo đến cùng, dẫn đến kết quả không thể vãn hồi. Lại trách cái tên mật báo nhiều chuyện kia, cùng với luật sư Vương miệng khóa không đủ chặt, hận không thể lập tức ra sức mắng bọn họ một trận!
Nhưng hắn có cái tư cách gì? Nghĩ tới nghĩ lui, tên bất chính đáng hận nhất là chính hắn, hết thảy nguyên nhân chính là do lòng nghi ngờ, tính kế, tự phụ của hắn, hiện giờ rốt cục như nguyện đạt được cổ phần công ty ông nội lưu lại…
“Em muốn đem tất cả cổ phần công ty này đều cho anh?” Hắn nhìn số cổ phiếu nêu ra trên văn kiện vượt qua dự đoán của mình, tưởng rằng mình sẽ có một chút vui vẻ, một chút an ủi, nhưng thế nhưng hắn chỉ cảm thấy càng thêm hoang mang, bởi vì cái gì cô đều không cần, độ lượng làm cho hắn không yên.
Đó không phải là phản ứng một người bình thường sẽ có sau khi biết được mình có thể kế thừa di sản hơn mười trăm triệu, càng không thể có thể là sự bình tĩnh mà một người phụ nữ sẽ có khi biết được tình cảm bị lừa. Cô sao có thể không tức giận, không trả thù, ngược lại muốn đem toàn bộ phần cổ phiếu giá trị xa xỉ này cho hắn!
“Đúng, đây vốn không phải thứ của em, là tài sản của ông, đương nhiên phải để lại cho anh.” Cô cho rằng làm như vậy mới là hợp tình hợp lý, chính mình có được những thứ không có căn cứ đó ngược lại không thể cách gì có thể nói nổi.
“Thật ra anh nên sớm một chút nói cho em, nếu sớm biết rằng có chuyện này, em sẽ trực tiếp buông tha cho quyền kế thừa, anh cũng không cần hao tốn khổ tâm, tốn nhiều thời gian như vậy giả bộ yêu đương với em, còn kết hôn với em.” Cô tự giễu cười nói.
Trong hai ngày này hồi tưởng từng chút từng chút giữa bọn họ, những kí ức hắn cưng chiều cô, yêu cô, dường như đều thành từng màn hình ảnh buồn cười, vừa vặn liên tiếp thành một bộ phim điệ