thân mật với nhau như vậy, chẳng lẽ một chút em đều không cảm nhận được là anh thực sự yêu em sao?” Hắn nắm chặt tay cô, dường như nóng vội muốn mở miệng xin đừng đẩy hắn ra, vĩnh viễn ở lại bên người hắn.
Tất cả lỗi lầm, hắn đều nguyện ý ăn năn, bồi thường, chỉ cần cô cho hắn cơ hội…
“Em cảm giác được, nhưng em không dám tin tưởng cảm giác của chính mình nữa.” Vẻ mặt cô thống khổ, hai mắt cô đẫm lệ nhìn hắn.“Mạc Kiệt, anh có biết thứ khiến cho em khổ sở là cái gì không? Không phải anh gạt em, mà là anh không yêu em, lại làm cho em cho rằng bản thân thực sự có thể được anh coi trọng, xứng đôi với anh. Nhưng kỳ thực thứ anh muốn từ trên người em là thứ hoàn toàn không liên quan với em, thứ anh cần chẳng phải là em.” Cô cố sức chớp mắt không muốn khóc ra nước mắt, miễn cho lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương ở trong mắt hắn.
Quay đầu nghĩ lại mình từng thương tiếc người đàn ông này tịch mịch, không muốn để cho hắn cảm thấy cô độc, muốn cho hắn nhiều ấm áp, quan tâm hơn, cả đời cả kiếp làm bạn bên hắn,… đủ loại tâm tình, Đường Hải Nhân ngực càng đau dữ dội hơn, nhưng cô ngược lại lại muốn cười.
Lừa tài lừa sắc… A, thật sự cô hy vọng người đàn ông này ham muốn tài hoặc sắc của cô, nhưng đống cổ phiếu đó không phải là của cô, là của ông, căn bản hắn không cần thứ gì từ cô, cô lại cứ như vậy tự cho là đúng, muốn vì hắn hiến dâng lên tất cả, thực sự rất đáng chê cười, không phải sao?
“Không, anh cần em, cực kỳ cực kỳ cần em, em là người con gái duy nhất làm cho anh động lòng, Hải Nhân.” Hắn hô thật tình, xin cô tin tưởng, vừa tự trách lại vừa đau lòng muốn thay cô lau đi nước mắt trên mặt.
Cô lại đờ đẫn xoay đầu qua một bên, cố sức đưa tay, tự mình lau quệt đi dấu vết yếu đuối này, kiên quyết không bị hắn ảnh hưởng.
“Chờ anh rảnh, muốn một lần nữa giải quyết những thủ tục này lại cho em biết, trong khoảng thời gian này tạm thời em sẽ chuyển về phòng thuê trước đó.” Trước kia còn phiền não hợp đồng thuê phòng chưa hết hạn thì nên xử lý như thế nào, hiện tại ngược lại nó lại trở thành chỗ cho cô quay về, cuộc đời thật sự là tràn ngập điều ngạc nhiên. Cô châm chọc nghĩ, đứng dậy vòng quá cái bàn.
“Cái gì?” Hắn đi theo cô nhảy dựng lên, vọt tới trước bàn, cầm lấy tay cô.“Em đi đâu cũng không được phép đi, anh không cho em đi!” Hắn không buông, tuyệt không buông tay!
Cô đau nhíu mày, trong lòng giận, trừng mắt nhìn hắn, vốn định nói cái gì, cuối cùng lại chỉ hít sâu một ngụm khí, mệt mỏi lắc đầu.
“Mạc Kiệt, đừng như vậy, em mệt mỏi quá, không muốn cãi nhau với anh nữa, cũng không muốn hận anh, thực sự không muốn…” Bởi vì hận hắn, bản thân cũng sẽ đau, cho nên sau khi đã khóc, đã giận, cô không muốn hao phí tinh thần trách cứ hắn lừa gạt nữa, khiến cho bản thân hãm vào trong cảm xúc tiêu cực, tình cảnh càng thật đáng buồn hơn.
Cảm giác không được hắn yêu thật sự rất thương tổn, cho nên cô thà rằng tự mình thôi miên, coi như hai người từng yêu nhau, chỉ là phát hiện hai bên không thích hợp mới chia tay, hảo tụ hảo tán, như vậy tâm lý sẽ dễ chịu đi một ít, dù sao lúc ban đầu cô đã cảm thấy mình trèo cao hắn, dối gạt mình như thế cũng không khó.
“Hải Nhân…” Nhìn nổi tuyệt vọng và sự cầu xin trong mắt cô, hắn như bị thương mà nhẹ kêu, ánh nước lấp lánh trong mắt đau đớn, hắn thực đau lòng cô khổ sở, nhưng thực sự không muốn như vậy mà mất đi cô gái này.
Cô nói không muốn hận hắn, hắn lại rất hận bản thân đã làm cho cô đau lòng, với sự ích kỷ của bản thân, hối hận không kịp, đáng tiếc không thể thay cô chịu đựng đau lòng, không biết phải làm như thế nào mới có thể chuộc lại tội của chính mình…
Đường Hải Nhân nắm giữ cổ tay của hắn, khẽ động vài cái, không cần quá cố sức đã giãy thoát từ trong tay hắn, cúi đầu hướng về phòng thu thập hành lý, không dám quay đầu liếc mắt một cái, chỉ sợ bản thân mềm lòng một chút sẽ đưa tới càng nhiều đau khổ.
Trái tim đã bị thương qua, không cách nào lại có thể tin tưởng. Mà đã thiếu đi tín nhiệm rồi, cho dù vẫn còn yêu, cũng giống như què chân, chân thọt khó đi, cô không biết phải như thế nào mới có thể cùng hắn tiếp tục, cho nên thà rằng nhịn đau kết thúc tràng đại âm mưu này, lựa chọn ra đi.
Xong rồi, không có, giữa bọn họ đều đã xong.
Mạc Kiệt nhìn cô kéo hành lý đi ra cửa, tâm tình giống như cây bị nhổ rễ, nhanh chóng khô kiệt, không tức giận chút nào mà ngã xuống…
Hắn ngồi sững ở trên sofa, nản lòng nhìn chung quanh phòng khách trống rỗng, khắp nơi dán chữ “Hỷ” đỏ thẫm, dường như đang châm chọc quỷ kế mà hắn tự cho là hoàn mỹ, cười nhạo hắn tự làm tự chịu, mới có thể ngay ngày đầu tiên ở tân hôn liền rơi vào kết cục lẻ loi một mình này, chỉ còn lại sự phiền muộn đầy phòng.
Lại một lần nữa, hắn lại mất đi người nhà… Lần này thật sự là người nhà yêu thương duy nhất…
Mạc Kiệt mệt mỏi cảm thán, nội tâm giống như bị vét sạch, lan tràn một cỗ thê lương bị người vứt bỏ. Ngàn tính vạn tính, uổng phí tâm cơ, lại há có thể dự đoán được mình chỉ cùng Đường Hải Nhân làm vợ chồng một đêm, người phụ nữ mình yêu thương liền mang theo hành lý bỏ lại hắn, chuẩn bị biến thành vợ trước.
Đêm qua nỉ non bên gối, cao trào không ngừng, trờ thành một hồi mộng xuân làm cho người ta sợ hãi nhất.
Vừa ngủ dậy, gió mây biến sắc. Thì ra cao trào chân chính giờ phút này mới tiến đến…
Cô đi rồi, tâm hắn như đao cắt, nhưng hắn lại bất lực, bởi vì luyến tiếc cô đau, chỉ có thể nắm chặt trái tim mình, chịu đựng sự đau đớn khiến người ta hít thở không thông để cô rời đi, trơ mắt nhìn cô đi ra khỏi nhân sinh của hắn…
Cả buổi chiều, Mạc Kiệt đúng như một gốc cây khô ngã vất vưởng trên sofa, tùy ý để cho ánh nắng đến rồi lại đi, bốc hơi cả kế hoạch tốt đẹp cho cả ngày cùng vợ mới cưới mà hắn vốn chuẩn bị trước.
Màn đêm buông xuống, suy nghĩ của hắn cũng bị một mảnh hắc ám bao phủ, hắn nhận ra bản thân thực sự rất khó chịu được thời gian không có cô, trừ bỏ nhớ cô vẫn là nhớ cô, cái gì cũng không làm được, buồn bực đến sắp phát cuồng!
Sao có thể… Sao cô có thể làm như thế…
Ngoài hối hận ra, hắn bắt đầu oán giận cô gái kia tuyệt tình, làm sao có thể tự tiện bỏ rơi hắn một mình, nói đi là đi, quả thực so với hắn còn ác hơn!
Hắn càng nghĩ càng phát bực, đi khắp nhà xé bỏ mỗi một cái chữ “ Hỷ” chói mắt, dập nát tất cả chúng, một chữ cũng thoát, cuối cùng lấy hôn thú của hai người ra, nhìn chằm chằm hai cái tên đặt song song phía trên, nheo mắt lại…
“Còn muốn chạy phải không? Được, anh nhất định sẽ thành toàn cho em…”
Đêm nay chia tay, Đường Hải Nhân dường như sau khi đã trải qua một đoạn lữ trình dài xóc nảy ngoằn ngoèo, cô trở lại hoàn cảnh quen thuộc, mệt mỏi đi ngủ sớm, ngủ đặc biệt lâu, đặc biệt sâu.
Cách một ngày, vẫn ở trong thời gian nghỉ kết hôn, sau khi rời giường, cô bắt đầu sắp xếp lại hành lý mang về từ chỗ Mạc Kiệt, tựa như trở lại quan hệ như cũ của hai người, đem mọi thứ trở về vị trí cũ.
May mà lúc trước bởi vì thời gian gấp gáp, cô cũng không có đem nhiều lắm đồ dùng cá nhân chuyển đến nhà hắn, dự tính sau này lại chậm rãi sắp xếp lại. Vì thế không đến một buổi sáng, cô liền đại công cáo thành, còn thuận tiện quét dọn chỗ ờ một lần, mượn việc thân thể lao động mà phân tán sự buồn khổ trong lòng, cũng mong đợi mình có thể sớm một chút đem nổi