út nhất thời, chờ anh ấy quay chụp xong cũng được."
Nữ đạo diễn rất vui sướng móc ra một quyển kịch bản dầy cộm, vẻ mặt tươi cười: "Bộ kịch bản này nói đến Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh yêu hận tình thù, thông qua tình cảm quấn quýt si mê nồng liệt dẫn đến biểu hiện xích mích. . . . . ."
Tiểu Huệ không nhịn được ôm bụng nở nụ cười: "Đạo diễn, ý của cô là để cho anh ấy diễn Tây Môn Khánh?"
Quả Táo Quân cũng cười, phụ họa theo "Tây Môn Khánh. . . . . ."
Tay Kỷ Thiên Hàng ôm Tiểu Huệ tăng thêm hơn ba phần, anh cơ hồ là dính vào cổ Tiểu Huệ, thừa dịp không có người chú ý, chợt cắn một cái.
"A ——" Tiểu Huệ hét thảm một tiếng, sau đó oán giận nghiêng đầu trừng Kỷ Thiên Hàng.
Chỉ thấy người sau đau lòng ôm cô càng chặt hơn: "Đạo diễn, cô xem bà xã tôi khổ sở như vậy, tôi sao có thể nhẫn tâm làm ra chuyện có lỗi với cô ấy đây?"
Đạo diễn thở dài một tiếng, mặt tràn đầy đồng tình: "Em gái, em có ôn xã như vậy, thật là cực khổ. Ừ, không thể không nói, chồng em có khi chất làm cho người ta nghĩ ra quỹ đạo."
Quả Táo phun: tuổi gần năm mươi, đạo diễn động lòng xuân? Nghĩ ra quỹ đạo rồi hả?
Tiểu Huệ nổi giận: Kỷ Thiên Hàng, anh là yêu tinh hại người, bao nhiêu cô gái tốt thua bởi tay anh nữa rồi!
Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, đem Tiểu Huệ quay lại, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Huệ Huệ, anh biết rõ quá đẹp trai là lỗi của anh, nhưng em yên tâm, đời này anh chỉ yêu một người. Vì em, anh có thể cự tuyệt những cô gái khác, anh cam tâm trở thành bình thường, chỉ cần có em, từ nay về sau anh có thể ăn mặc như tên ăn xin chỉ cần em không ghét bỏ, anh vẫn luôn là của một mình em. . . . . ."
Tiểu Huệ sửng sốt một chút, giật mình: Kỷ Thiên Hàng sớm nhập vai diễn rồi hả? Đáng tiếc, Tây Môn Khánh không phải diễn như vậy!
Giật mình còn có: tại sao tay của mình đang run, hơn nữa, nhịp tim có chút lớn hơn bình thường?
Đạo diễn ở một bên thở dài: "Haizz, đôi vợ chồng nhỏ hai người thật ngọt ngào, chẳng qua tôi thấy thế nào vẫn cảm thấy cậu thích hợp diễn Tây Môn Khánh, chẳng lẽ tôi nhìn lầm người?"
Nữ đạo diễn cuối cùng là bị Quả Táo Quân khuyên giải các loại đưa đi , sau khi Quả Táo Quân trở về, bỏ rơi một câu "Các người tiếp tục, làm như không có tôi ở đây là tốt rồi." Liền trốn vào trong phòng.
Tiểu Huệ lấy tay sờ sờ cổ của mình, nhe răng trợn mắt hít thở: "Kỷ Thiên Hàng, anh là chó à, tại sao không nói liền cắn!"
Kỷ Thiên Hàng hiểu ý gật đầu: "Lần tới anh nhất định sẽ nói với em sau khi cắn."
Tiểu Huệ đứng xa một bước, khóe miệng nâng lên, học giống như khách làng chơi, sắc sắc cười rộ lên: "Tây Môn Khánh, là Phan Kim Liên của anh à?"
Được rồi, Thiên ca nổi giận, anh ngã nhào giống như trâu bò trực tiếp đem Tiểu Huệ nhào tôii trên ghế sô pha, nhỏ giọng cười hung ác: "Không phải em chính là Phan Kim Liên của anh à, không tin? Được, chúng ta thử một chút xem sao."
Dứt lời, anh mạnh mẽ cúi người, hôn lên cổ của Tiểu Huệ. . . . . ., ở đó có vết cắn, nhẹ nhàng liếm xuống. Đồng thời hai chân cố định chân Tiểu Huệ đang chuẩn bị nâng lên, khẽ mỉm cười, có loại đắc chí.
Tứ chi của Tiểu Huệ đều bị người khác kiềm chế rồi, cô vận khí từ đan điền, ngực kịch liệt phập phồng: "Kỷ Thiên Hàng, anh có thấy ghê tởm hay không, nước miếng cũng phun lên cổ tôi rồi, mau cút cho tôi. . . . . ."
Thiên ca cười: "Em không biết nước miếng có công hiệu trừ độc sao? Anh đang giúp em chữa thương, hư, nhỏ giọng một chút, Quả Táo ở trong phòng nghe lén đấy." Ngực của anh đè trên người Tiểu Huệ, cảm thụ đường cong phập phồng lên xuống trên người cô, được rồi, trên người có một bộ phận nào đó không bị khống chế.
Tiểu Huệ híp mắt lại: "Anh xác định anh vẫn chưa chịu dậy sao?" Cô hoạt động cổ, ý tứ uy hiếp rõ ràng có thể nhìn ra.
Sắc mặt Kỷ Thiên Hàng có chút khó coi, dĩ nhiên không phải bởi vì lời nói Tiểu Huệ, mà bởi vì là lúc Tiểu Huệ nói chuyện, bộ ngực của cô cực kỳ mãnh liệt đâm vào người anh, trơn mềm phập phồng, giống như có một dòng điện lớn tán loạn làm càn trong thân thể anh, cảm giác kia thật là quá trêu chọc người.
Anh bỗng ngồi dậy, làm bộ tự nhiên hướng Tiểu Huệ cười cười: "Huệ Huệ, em hãy thành thật nói, mới vừa rồi em có sờ ngực anh đi?"
Sau khi Tiểu Huệ đứng dậy, nhặt gối ôm bên tay lên hung hăng nện trên đầu Kỷ Thiên Hàng: "Em gái anh, anh rất hả hê có phải không, cơ bụng tám múi thì giỏi lắm à, cô nương tôi biết nhiều người đàn ông có cơ bụng tám múi, anh chỉ có bộ dáng “tiểu bạch kiểm”, cô nương tôi thật sự không có hứng thú. . . . . . Còn nữa, anhnhớ trả tiền, trả tiền, trả tiền. . . . . . Tôi là chủ nợ của anh, anh nợ tôi đấy!"
Kỷ Thiên Hàng cảm thán: "Haizz, tính khí của cô nương như em, nếu không đi theo anh, người nào chịu. . . . . ."
Chữ "Chịu" của anh còn chưa biến mất đã bị Tiểu Huệ đập quả táo, ngay sau đó tiếng kêu rên: Giang cô nương, lỗ mũi ca ca đây bị đứt thì em phải chịu trách nhiệm. . . . . .
Chương 9: Ngu, mạnh miệng....
Lệ Toa rất mạnh, cô mời ba người ở chung một nhà đến nhà hàng Tây ăn một bữa, chỉ là giá cả kia lại hù Quả Táo phải rụt cổ lại. Vừa về đến nhà, Quả Táo Quân liền cảm thán một câu: "Đầu lưỡi rẻ tiền của tôi thật sự là ăn không vô thứ đồ vật cao cấp đó, vẫn là mì ăn liền thích hợp với tôi hơn." Nói xong, cậu ấy liền chui vào phòng bếp nấu mì cho mình.
Lệ Toa cau mày, không hiểu hỏi: "Anh ấy đây là thế nào?"
Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng liếc nhau một cái, cười, hai người trăm miệng một lời nói: "Bị đả kích rồi."
Lệ Toa chỉ lỗ mũi mình, nhẹ giọng hỏi: "Tôi?"
Mặc dù là nhẹ giọng, nhưng Quả Táo Quân trong phòng bếp vẫn nghe được, cậu dừng một chút mới lấy tay hung hăng bấm trên đùi mình một cái, thầm mắng: mày thật là không có tiền đồ, ăn cái gì không ăn lại đi ăn mỳ ăn liền, cố tình giày vò phải không?
Mà bên ngoài phòng bếp, Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng song song gật đầu, ám chỉ Quả Táo Quân đúng là lòng tự ái bị tổn thương, hiện tại vô cùng cần an ủi.
Lệ Toa trấn định nói: "Vậy tôi đi theo anh ấy nói chuyện một chút."
Tiểu Huệ cười ngồi ở trên ghế sô pha, mở ti vi, sau đó khoan thai tự đắc xem ti vi, cô lại nhìn hai mắt Kỷ Thiên Hàng, liếc mắt nhìn, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nữa, ôm cái gối, cười đến mức không đứng thẳng lên được: "Đại ca, anh tạo hình thật sự rất tuấn tú! Vô cùng đẹp trai! Anh không biết vừa nãy ở trong phòng ăn, phục vụ sinh nhìn anh mấy lần đâu, đoán chừng là bị phong thái của anh mê hoặc rồi."
Kỷ Thiên Hàng đoạt lấy gối ôm của cô, nắm ở trong tay giày vò một phen, tốt một phen giày xéo, ánh mắt thế nhưng rõ ràng vẫn là dịu dàng.
Tiểu Huệ lên tiếng nhắc nhở: "Đại ca, lưu ý vật trong tay, ngộ nhỡ làm hư, anh thật sự không đền nổi đâu."
Kỷ Thiên Hàng chỉ lỗ mũi mình, cười như không cười: "Em nói là mặt của tôi đẹp trai, hay là nói băng keo cá nhân nhỏ màu hồng phấn trên mũi tôi đẹp trai?"
Được rồi, giờ phút này trên lỗ mũi Kỷ đại ca dán một băng keo thật đáng yêu, đó là Tiểu Huệ đặc biệt mua từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu "Biếu" anh. Hay là vẫn muốn cảm tạ Quả Táo thuê nhà cô đập tốt, vừa vặn nện ở trên sống mũi người khác. Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ cười giống như Hoa nhi: "Bản thân cũng rất đẹp trai, dán lên cái này càng thêm là người gặp người yêu thích xe thấy xe bể bánh."