dài một hơi: "Giang cô nương, em cũng đừng chơi tôi, sống mũi tôi bị thương chảy máu, em cho là tôi dán băng keo cá nhân là muốn làm cái gì, không phải nên nhét bông sao?"
Tiểu Huệ cười: "Lỗ mũi của anh sớm đã không còn chảy máu, lãng phí bông làm gì, nếu anh không thích vật này, cứ xé đi, tôi cũng không có cầu xin anh mang theo vật này đi ra ngoài gặp người á."
Đại ca nào đó sờ soạng gì đó trên lỗ mũi một cái, nhếch miệng cười một tiếng: "Thôi, giữ lại, xem đó như là ấn ký em yêu tôi."
Tiểu Huệ nhìn anh chằm chằm nửa ngày: "Đại ca, tôi vẫn nói câu kia, từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ giống như anh."
Kỷ Thiên Hàng che ngực, vẻ mặt bi thương: "Đầu năm nay nói thật cũng không có người tin, thật là bi ai."
Lời vừa nói ra lại làm cho Tiểu Huệ liên tiếp xem thường.
Lúc này động tĩnh trong phòng bếp hơi lớn, Quả Táo Quân bịch bịch chạy đến, khi qua phòng khách, dừng một chút, oán giận mà nhìn chằm chằm vào hai người đang đùa giỡn, gầm rú: "Các người rốt cuộc nói cái gì với cô ấy, thật là bị nhóm các người làm cho tức chết!"
Sau đó Kim Lệ Toa cũng đi ra, cô có vẻ bình tĩnh: "Anh ấy điên rồi, các người đừng để ý đến anh ấy." Nói xong, đang muốn trở về phòng, cô lại xoay đầu lại nghi ngờ hỏi một câu: "Hai người các người là?"
Biết Kim Lệ Toa muốn hỏi cái gì, Tiểu Huệ vội nói: "Tôi và anh ấy không có gì."
Kỷ Thiên Hàng cười đem tay khoác lên trên vai cô, chỉ cười không nói.
Kim Lệ Toa “xì” cười một tiếng: "Tôi chỉ là hỏi các người, vốn định suốt đêm xem ti vi ư, Tiểu Huệ, cậu khẩn trương cái gì." Nói xong cô liền ngáp một cái, trở về phòng.
Kỷ Thiên Hàng vỗ bắp đùi cười lên tiếng, lặp lại lời của Kim Lệ Toa: "Tiểu Huệ, cem khẩn trương cái gì. . . . . ." .
Tiểu Huệ nhốn nháo: hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, thế nào mỗi một người đều gài bẫy mình? Mình nói sai cái gì sao? Cô ưỡn thẳng sống lưng, sức mạnh tràn đầy, hô một tiếng: "Kỷ Thiên Hàng, tôi CMN thực sự không có quan hệ với anh!"
Kỷ Thiên Hàng nén cười làm bộ bình tĩnh: "Không quan hệ thì có thể thành lập quan hệ."
Khói thuốc súng tràn ngập, thời điểm một cuộc đại chiến lại sắp tới, rốt cuộc một cú điện thoại thành công giải cứu hai người.
Tiểu Huệ cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy mã số này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen, bên kia, Kỷ Thiên Hàng còn hỏi là ai.
Cô nhảy vọt qua đùi Kỷ Thiên Hàng, vào phòng, đóng kín cửa, khóa lại, lúc này mới yên lòng nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền tôii một giọng nam lỗ mãng: "Lọ Lem, em muốn tới G thị công tác, có thể cho mượn phòng ốc của chị vài ngày được không?"
Tiểu Huệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không nhịn được mà rống với người đầu bên kia điện thoại: "Kẻ điên đáng chết, sao cậu dùng điện thoại trong nhà gọi cho tôi vậy, có biết tỷ tỷ đây thiếu chút nữa cũng không nhận điện của cậu hay không!"
Người đàn ông đầu gỗ bị rống kinh ngạc một chút, sau đó ngây ngô cười một tiếng: "Hắc hắc, gọi đường dài đắt á, dùng điện thoại nhà không đau lòng. Chỉ là Lọ Lem, chị chính là không muốn gặp cha sao? Nói thật ông ấy còn rất nhớ chị đó."
Tiểu Huệ ho hai tiếng: "Được rồi, chừng nào thì cậu tới đây?"
Tán gẫu điện thoại xong, Tiểu Huệ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kỷ Thiên Hàng đứng ở cửa cong lỗ tai, anh cười hì hì hỏi: "Điện thoại của ai vậy, làm gì mà thần bí như vậy."
Một cái tay của Tiểu Huệ ở trước mắt Kỷ Thiên Hàng lắc lư hai cái: "Anh hỏi những thứ này làm gì, đi, đi đi."
Vì vậy trong phòng của Quả Táo Quân nhiều hơn hai người, Tiểu Huệ nhìn hai người bọn họ người một cái, mỉm cười: "Cái đó, là như vậy, em trai thân yêu của tôi muốn qua ở vài ngày, cho nên, chỉ uất ức cho các người ở một gian phòng. Hai người các người tự chọn, là gian phòng này hay là thư phòng kia. . . . ."
Tiểu Huệ còn chưa nói hết, hai người trăm miệng một lời nói: "Gian phòng này!" Bọn họ cũng không phải là kẻ ngu, thư phòng kia là hàng cải trang, nơi nào so ra mà vượt qua nguyên trang chứ.
Nói thật Kỷ Thiên Hàng mơ ước phòng ngủ của Quả Táo Quân mấy ngày rồi, đang chuẩn bị hai ngày này cùng cậu ấy đổi một cái, vừa đúng lúc hiện tại Tiểu Phong Tử tới, anh có thể đường hoàng chiếm đoạt phòng của Quả Táo, sau đó tìm thời gian đuổi cậu ấy đến thư phòng.
Kỷ Thiên Hàng tính toán đánh tinh thông, mà lúc này đây Tiểu Huệ cười càng thêm rực rỡ: "Vậy thì như vậy vui mừng quyết định, Quả Táo, cậu hãy mau dọn ra khỏi gian phòng."
Quả Táo Quân sửng sốt: "Cái gì, không phải để cho chúng tôi chọn gian phòng sao?"
Tiểu Huệ buông tay: "Tôi là để cho các người chọn cho em trai tôi gian phòng đó." Đồng thời cô quăng cho Quả Táo Quân một ánh mắt tiếc hận, khinh thường chính là: haizz, năng lực lý giải sao kém như vậy nhỉ?
Kỷ Thiên Hàng kêu rên: "Huệ Huệ, tôi biết rõ Tiểu Phong Tử rất quan trọng, nhưng cũng phải phân theo thứ tự trước sau chứ, tôi và Quả Táo hiển nhiên có tư lịch (tư cách và sự từng trải) già hơn so với cậu ấy, thế nào đối xử kém nhiều như vậy chứ?"
Quả Táo Quân phụ họa: "Tiểu Huệ, hai chúng tôi đúng hạn thanh toán tiền thuê phòng, có quyền sử dụng đối với gian phòng kia, cậu không thể tước đoạt đi quyền lực này. . . . . ."
Tiểu Huệ nhíu mày: "Nếu như tôi nói là mấy ngày này tiền thuê phòng miễn thì sao đây?"
Quả Táo Quân cười: "Này, cũng được."
Kỷ Thiên Hàng như đinh chém sắt: "Không được, trừ phi. . . . . ."
Tiểu Huệ tốt bụng hỏi một câu: "Trừ phi cái gì?"
Kỷ Thiên Hàng bộ mặt nghiêm chỉnh: "Trừ phi để cho tôi ngủ với em."
Quả Táo Quân từ từ đứng lên: "Các người tiếp tục, tôi đi ra ngoài uống nước."
Thời điểm cậu ấy đứng dậy đi ra, quần áo bị người níu lấy, Tiểu Huệ bất đắc dĩ rống lên một tiếng: "Này, buổi tối khuya cậu đi làm gì, lại nói, trước mắt đây mới chính là phòng của cậu."
Quả Táo Quân: "Đúng mà, nếu không thì hai người các người chuyển chỗ khác rồi tiếp tục? Tôi bảo đảm đóng chặt cửa phòng, giả câm vờ điếc, cái gì cũng không nghe được."
Tiểu Huệ vô lực nổi giận: "Cậu đi ngủ đi, ngày mai nhớ phải dọn dẹp xong gian phòng, tôi đi đây."
Tiểu Huệ không biết, sau khi cô đi, Kỷ Thiên Hàng còn ở lại trong phòng Quả Táo. Nếu cô biết, lại muốn YY ra một đoạn cấm kỵ chi luyến rung động đến tâm can rồi.
Kỷ Thiên Hàng nói: "Anh em, cho tôi mượn phòng này một đêm, qua tối nay, đất này chính là của người khác rồi."
Quả Táo Quân thở dài: "Quả nhiên vẫn lại là quan hệ bám váy đàn bà, nếu tôi có một lão tỷ như Tiểu Huệ, tôi cần phải cười tỉnh từ trong mộng. Đúng rồi, em trai của cô ấy tên gì?"
Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, vỗ bả vai Quả Táo một cái: "Coi như cậu thông minh, chuyện của Tiểu Huệ không có ai rõ ràng hơn so với tôi." Cái bộ dáng kia thật là vô cùng hả hê.
Quả Táo Quân nhún nhún mày: "Người tốt, từ lúc anh đi vào tôi liền cảm thấy khả nghi, anh và Tiểu Huệ rốt cuộc có quan hệ gì?"
Kỷ Thiên Hàng chiếm đoạt cả cái giường, nhắm mắt lại cười: "Cậu không phát hiện ra cô ấy yêu thích tôi sao?"
Quả Táo Quân rất thành thực: "Không phát hiện."
Trên trán Kỷ Thiên Hàng có ba vạch đen, anh liếc Quả Táo một cái: "Quả nhiên trái cây không có suy nghĩ, muốn cậu suy nghĩ sâu xa như vậy, thực sự là vấn đề khó khăn đối với cậu."
Quả Táo Quân nổi giận: "Anh thôi đi, tôi thấy là anh thích cô ấy đi, anh trăm phương