c quái lạ ngày càng rõ ràng, thế nhưng không tìm được điểm mấu chốt, mãi không tìm được đáp án.
Phương gia.
Phương Cảnh Thâm trở về việc đầu tiên là bắt đầu tìm đồ.
Phương Cảnh Xán dựa vào cửa nhìn anh: "Anh sao thế, vừa mới xuất viện đã ra ngoài chạy loạn, một ngày một đêm mới trả về, trở về lại quăng đồ lung tung, anh muốn tìm cái gì?"
Phương Cảnh Thâm không đếm xỉa tới cậu ta, trong phòng ngủ không tìm được đồ muốn tìm, lại quay người vào kho.
Phương Cảnh Xán làu bàu tò mò đi theo, nhìn trong kho một góc quà tặng, mở một hộp lại một hộp, tất cả đều là quà con gái tặng, ôm tay chế nhạo nói: "Chậc chậc, thật là nhiều nha, chẳng qua so với em thì ít một chút."
Không tìm không biết, nhìn một cái giật mình, Phương Cảnh Thâm nhanh chóng tìm được vài đôi găng tay, bảy tám khăn quàng cổ.
"Làm gì thế? Anh lạnh sao?" Phương Cảnh Xán nhịn không được hỏi.
Phương Cảnh Thâm nhìn kỹ một chút, tất cả găng tay đều là mua ngoài cửa hàng, khăn quàng cổ thì có hai cái là tự đan, chỉ là không biết rốt cục cái nào là của Tiểu Đường đan.
"Ủa? Cái khăn quàng màu xanh nhạt không phải là mẫu mới ba năm trước công ty XX mới tung ra sao? Còn cái màu trắng là khăn số lượng hạn chế của công ty đa quốc gia SA sao, chậc chậc, nghĩ là bỏ đi nhãn mác có thể coi là tự mình đan sao? Muốn lừa anh thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể qua khỏi mắt ..." Phương Cảnh Xán ở một bên chậc lưỡi.
Bây giờ thì hay rồi, chẳng có cái nào đúng với cái anh cần tìm...
Sắc mặt Phương Cảnh Thâm không tốt thả hết mọi thứ trở lại.
"Rốt cục là anh muốn làm gì thế?" Phương Cảnh Thâm biến mất một ngày một đêm, Phương Cảnh Xán luôn cảm thấy có quỷ.
Phương Cảnh Thâm không đáp, tháo lỏng cà vạt hỏi: "Bố đâu?"
"Thư phòng." Phương Cảnh Xán trả lời.
"Khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi, cảm ơn." Phương Cảnh Thâm vỗ vỗ vai cậu, để lại câu này đi thẳng đến thư phòng.
Mặt trời mọc từ đằng Tây sao? Người này lại trịnh trọng nói cảm ơn với mình.
Phương Cảnh Xán nhìn bóng dáng anh rời đi, cắn cắn môi, sao luôn có dự cảm xấu thế nhỉ? Lại nói, Tiểu Đường vẫn luôn không liên lạc được, thực sự là phiền lòng.
Chương 41
Thư phòng.
Phương Trạch Minh nhìn thấy con mình đã về thì lo lắng nói: “Cảnh Thâm à, sức khỏe của con vẫn ổn chứ? Nếu thấy không khỏe ở chỗ nào thì tuyệt đối đừng cố chịu đựng”.
“Không sao, tất cả đều bình thường”.
“Vậy thì tốt” Phương Trạch Minh gật gật đầu, con mình là bác sĩ nên ông rất yên tâm.
Nhớ tới câu nói mà con trai nói với mình sau khi tỉnh lại, mãi cho đến lúc này tâm trạng của Phương Trạch Minh vẫn không thể bình tĩnh nổi, vừa gặp đã yêu gì gì đó, nếu đổi lại là cô gái khác ông sẽ tin, nhưng con bé Tiểu Đường kia… Giống như lấy quan điểm của đàn ông mà nhìn, sợ là sẽ rất khó đây.
Nhưng hết lần này tới lần khác thái độ của con trai thật sự rất nghiêm túc không giống như nói đùa, còn có bà cố của nó ở bên cạnh “châm dầu vào lửa”, nó mà không đồng ý thì chẳng còn cách nào khác.
“Vâng” Phương Cảnh Thâm gật đầu, không nhiều lời.
Phương Trạch Minh nghĩ đến đứa con kia thì có chút đau đầu, trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Tuy rằng không biết con tỉnh lại có liên quan đến chuyện xung hỉ hay không, nhưng con bé quả thật đã giúp chúng ta rất nhiều, người cũng không tệ, là cô gái tốt…”.
Dứt lời ông dừng một chút: “Ngoại trừ việc đó, trong khoảng thời gian này cũng may là nhờ có Cảnh Xán, vì chuyện của con mà chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện”.
Phương Cảnh Thâm nhíu mày, ừ, đúng thế, chẳng qua cũng không làm trễ nãi việc anh bí mật tán gái đấy chứ.
“Con biết, vất vả cho nó rồi. Người ngoài đều cảm thấy bố giao toàn bộ công ty cho em trai là không công bằng, nhưng họ lại không biết nhờ có nó, con mới có thể làm chuyện mình thích, từ trước đến nay con rất may mắn vì có người em trai này” Phương Cảnh Thâm xúc động nói.
Đối với việc Phương Cảnh Thâm lên tiếng nói lời yêu thương với em trai mình, Phương Trạch Minh tỏ vẻ rất cảm động rất hài lòng, vì thế ở dưới bầu không khí này nói ra vấn đề mà mình thực sự muốn nói tới.
“Hơn nữa, Cảnh Xán dường như cũng thích vị Tô tiểu thư kia, con thấy thế nào?”.
Phương Cảnh Thâm không trả lời, mà hỏi lại: “Vừa vào thì thấy bố dường như rất phiền não, công ty có chuyện gì sao?”
“A, còn không phải chi nhánh công ty ở bên Đức sao… Không biết nên cử ai đi đây, con có nghĩ ra người nào thích hợp để cử đi không?”.
Tuy rằng Phương Cảnh Thâm không hỏi đến chuyện của công ty như thế nào, nhưng không phải cái gì cũng không biết, Phương Trạch Minh cũng thường xuyên thảo luận vấn đề này với anh, anh cũng không bài xích việc này cho lắm.
“Người được chọn thích hợp nhất dĩ nhiên là Cảnh Xán, người khác đi chỉ sợ không chịu nổi áp lực thôi” Phương Cảnh Thâm nghiêm túc mà trả lời.
“Còn công ty bên đây?” Phương Trạch Minh trầm ngâm.
“Ở đây có Tổng giám đốc Vương, sẽ không có chuyện gì đâu, Cảnh Xán ở bên kia nhiều nhất là ba tháng, chờ cho công việc của công ty mới ổn định là có thể về rồi” Vẫn với giọng điệu giải quyết việc chung, hơn nữa anh đã nói được thì chắc chắn là được.
Phương Trạch Minh thở dài một tiếng gật đầu: “Vậy đợi đến hết năm nữa rồi bảo nó đi một chuyến…”.
Nói xong ý nhìn con trai trưởng một cách sâu xa, tình anh em gì gì đó, đều là mây bay…
Cảnh Xán, không phải bố không giúp anh, anh thích ai chẳng được, không nên thích cùng một người con gái với anh của mày, hơn nữa ai cũng có thể nhìn thấy, người ta đây là “lưỡng tình tương duyệt” , đau dài không bằng đau ngắn...
***
Sau khi tuyết lớn mấy ngày liên tiếp, thì thời tiết trở nên tốt hơn, nơi nơi đều là nắng vàng rực rỡ, Tô Tiểu Đường vừa giúp bà ngoại làm bánh trôi thịt xong, liền đặt ghế dựa ngồi dưới gốc cây mai vàng ở sân sau phơi nắng, Thịt Viên ngửi được mùi thịt trên người cô thì phe phẩy cái đuôi đi xung quanh lớn tiếng kêu gào, Tô Tiểu Đường cầm di động trong tay, nét mặt ngẩn ngơ, căn bản không chú ý tới nó.
“Đừng làm ồn nó nữa, mày có làm ầm ĩ nữa cũng phí công thôi, cái linh hồn bé nhỏ của cô chủ mày căn bản không ở đây, anh mang mày đi kiếm đồ ăn…” Anh họ ôm con rồi dắt nó đi hoàn toàn xem nhẹ dáng vẻ đáng thương của Thịt Viên.
Tiếng chuông gió vang lên, Tô Tiểu Đường rốt cuộc ngừng ngẩn người, luống cuống tay chân mà nhìn tin nhắn trên di động.
[Ăn cơm trưa xong chưa?">
Một câu thăm hỏi rất bình thường, lại làm cho cô cắt cắt xóa xóa hơn mười lần cuối cùng mới soạn một tin nhắn hồi âm đầy đủ rồi gửi đi.
[Giúp bà ngoại nấu ăn, gói bánh sủi cảo, chiên bánh trôi,…. Vừa làm vừa ăn, đã ăn no rồi.">
[Ha ha, nhất định là ăn rất ngon">.
[À, cũng tạm, gia đình anh có làm gì không?">
[Không có, năm mới đặt cơm ở khách sạn…">
[Khi tôi trở về sẽ mang cho anh một ít nhé?">
Tô Tiểu Đường gửi xong câu này thì bắt đầu hối hận, chẳng qua cô cảm thấy câu nói kia của Phương Cảnh Thâm xem ra dường như có chút cô đơn, nhất là chuỗi dấu chấm lửng, có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ, dù sao cơm tất niên ăn ở khách sạn cũng không có mùi vị của năm mới.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, có phải đầu óc cô có vấn đ