lại không biết tôi thật hâm mộ, thật hâm mộ cô, nếu như tôi có thể đi ăn bữa cơm cùng Duy ca, thì tôi. . . . . . Thì tôi có chết cũng không sao."
"Tiểu Minh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Chung Vũ Thần không nghĩ rằng cậu lại có tâm tình như vậy.
"Thôi, tôi chỉ là nhất thời khống chế không được cảm xúc. . . ··‘"
"Cậu và Duy ca vẫn không có chút tiến triển nào sao?"
Cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Không có lui bước chỉ đành tiến lên."
"Tôi có thể giúp câu cái gì không?"
"Tốt nhất cô nên mặc thử những bộ quần áo này đi, để tôi thấy cô dược xinh đẹp đi hẹn hò, để cho sự thầm mến của tôi còn có hi vọng, như vậy chính là giúp tôi rất lớn rồi."
Chung Vũ Thần nghe vây liền rơi nước mắt, "Tiểu Minh. . . . . . Cậu thật tốt với tôi, tôi tin tưởng cậu có tốt sẽ được báo đáp!"
"Chỉ hy vọng như thế." Trong mắt Trịnh Lập Minh lại tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Cách đó không xa, hai người đàn ông cao lớn ngồi ở trong quán cà phê, ánh đèn lờ mờ, khách thì thưa thớt, chính là một nơi thích hợp để nói chuyện kín đáo.
"Cà phê này thật là khó uống, em gái chúng ta vẫn pha ngon hơn nhiều." Hậu Thượng Duy từ trước đến giờ đều duy trì sự hoàn mỹ, uống một hớp liền thấy năng lực pha kém.
"Bớt nói nhảm đi, chuyện tiến hành như thế nào?" Lương Sùng Nghị nói.
"Đã có manh mối. . ." Hậu Thượng Duy lấy tài liệu ra, đang muốn bắt đầu báo cáo, khóe mắt lại liếc tới hai bóng người cách đó không xa."Đó không phải là em gái sao? Sao con bé lại ở chung một chỗ với thằng nhóc kia?"
Lương Sùng Nghị nhíu mày lại, tầm mắt nhìn theo hướng đó, hầu kết chuyển động, "Có gì phải kinh ngạc khi con bé và thằng nhóc ở chung một chỗ, bọn chúng đều là người trẻ tuổi." Anh nói xong không hiểu tại sao suy nghĩ của mình lại rối loạn như thế.
"Cậu cứ yên tâm vậy sao? Đây chính là em gái của Giới Văn, Giới Vũ cũng giống như em gái của cậu mà!"
Lương Sùng Nghị trầm mặc thật lâu, mới hỏi ngược lại: "Tôi không nên yên tâm sao?"
"Cũng không biết thằng nhóc Trịnh Lập Minh kia là người như thế nào, ngộ nhỡ nó lừa gạt tình cảm của con bé thì làm nào?"
"Trịnh Lập Minh là người như thế nào? Cậu là người rõ ràng nhất mới đúng."
Lần này đổi lại là Hậu Thượng Duy trầm mặc.
"Không nói nữa, xem báo cáo."
"Sớm nên như vậy."
******
Ngày mười chín tháng năm, thời tiết đầy sương.
Tôi mua một bộ váy màu trắng, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên ra mua quần áo nữ tính như vậy.
Tôi nghĩ tôi bị điên rồi, nhưng cảm giác mặc lên thật giống như cô dâu, tôi đoán khi đại ca mặc trang phục màu đen, vậy sẽ càng giống như chú rễ và cô dâu? Oa! Làm sao đây? Tôi vẫn không nhịn được cười trộm!
Ai! Buổi lễ tốt nghiệp sẽ như nào đây đây? Tôi có thể là người mong đợi lễ tốt nghiệp này nhất? Bởi vì, ngày đó chính là ngày vui của tôi!
*****
Một ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, vừa tám giờ sáng, đối với Chung Vũ Thần mà nói, đây là khoảng thời gian trên thiên đường của mình.
"Đại ca, mời uống cà phê." Cô đặt cà phê mà cô dùng tình yêu để pha lên bàn.
Lương Sùng Nghị đang nghiên cứu một phần tài liệu, nhận lấy cà phê uống, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô một cái. Không biết có phải cảm giác của cô có vấn đề hay không, gần đây. . . . . . Hình như đai ca đặc biệt bận rộn, cũng đặc biệt xa cách, mà anh cũng không quá chú ý tới cô.
Chỉ là. . . Có thể nhìn thấy đại ca như vậy cũng đủ rồi, cô dùng tâm miêu tả hình dáng anh, vừa nhắm mắt là có thể nhớ tới.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, cuối cùng anh nhìn về phía cô hỏi: "Em đang nhìn cái gì?"
Cô cười ha hả, lấy giọng điệu trẻ con nói: "Nhìn đại ca rất đẹp trai!"
Chỉ có thể lấy giọng điệu trẻ con nói, không thể lấy giọng người lớn nói, bởi vì như vậy sẽ tiết lộ bí mật, sẽ phá vỡ tình cảm yên bình giữa cô và đại ca.
Anh lắc đầu một cái, "Đẹp trai? Thằng nhóc đó mới thật sự là đẹp trai chứ? Mà cũng trẻ tuổi." Giọng điệu có chút ê ẩm.
Chung Vũ Thần lập tức trợn to hai mắt, "Anh nói Tiểu Minh? Làm ơn! Sao cậu ấy có thể so với đại ca? Nói về phong cách, thần thái, phong độ và sức quyến rũ, thì đại ca anh mới là đàn ông trong đàn ông, điển hình trong sự mẫu mực nhé!"
"Chừng nào thì em trở nên nói năng ngọt xớ như thế?" Tuy là anh mắng như vậy, đáy mắt cũng mang ý cười.
"Nào có? Người ta nói thật lòng cũng bị anh hiểu lầm! Có chút uất ức đó!" Cô lại lấy giọng điệu trẻ con làm nũng nói.
"Đứa ngốc!" Anh đưa tay xoa xoa tóc cô, thời gian này anh rất ít làm như vậy.
Cô lại nhìn mái tóc của mình nói, "Đại ca, anh có phát hiện tóc của em dài ra hay không?"
"Ừm!" Anh gật đầu một cái, "Thế sao không cắt tóc vậy?"
"Em muốn nuôi dài! Trước em có xem qua một bài thơ của người ta viết, bên trong nói: Bắt đầu để tóc mọc dài, vừa hay có thể làm khăn cho người, níu kéo, người sẽ ở lại bên mình. (Hix, ta không biết dịch thơ nên chém bừa nhé)
Như thế nào, nghe rất hay chứ?"
"Em cũng đã trưởng thành, có phải cũng muốn có bạn trai rồi không?" Trong mắt anh dâng lên sự nặng nề.
Cô không dám đụng vào vấn đề nhạy cảm này, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không có đâu, em muốn cả đời làm em gái đại ca, cả đời pha cà phê cho đại ca uống."
"Đứa ngốc.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh mắng cô là đứa ngốc rồi, cô thật sự rất hạnh phúc!
"Đại ca, đừng quên sáng sớm ngày mai là buổi lễ tốt nghiệp của em đó!"
"Được rồi, tôi sẽ đến."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có, buổi tối mời em ăn cơm, đúng không?"
"YA! Đại ca, em yêu anh!" Cô lại lấy giọng điệu trẻ con kêu to.
"Đứa ngốc." Đáy mắt anh càng ngay càng sâu lắng.
*****
Ngày mười lăm tháng sáu, thời tiết trong xanh.
Ngày mai sẽ là buổi lễ tốt nghiệp rồi, dường như người nào cũng đều nhìn ra tâm tình của tôi, tôi muốn nhảy, muốn hét to, muốn nhào lộn, muốn ôm tiểu Cẩu tiểu Miêu tiểu Hoa, Muốn chìm vào trong bồn tắm vui đùa.
Tôi biết rõ nhất định hiện tại tôi sẽ không ngủ được, cho nên không cần ngủ luôn, mà ghi chép lại nhật ký, cho đến khi sao trời cũng phải biến mất!
*******
Ngày mong chờ đã đến.
Nhưng sáu giờ sáng lại sảy ra chuyện, Chung Vũ Thần ở trong phòng tắm kêu toáng lên, cô phát hiện trên trán mọc một cái mụn.
Chuyện này. . . . . . Đây không phải là điềm báo trước chứ? Tại sao có thể như vậy?
Tại sao ở trong ngày quan trọng như vậy lại mọc lên một cái mụn?
Ô ô. . . . . .
( Thật ra thì cô lăn qua lăn lại cả đêm, mà chỉ mọc lên một cái mụn đã coi như là khách khí. )
Không, không thể để cho chuyện nhỏ này làm hỏng cả ngày, bên môi Chung Vũ Thần hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, đưa tay bóp sạch cái mụn đi, mặc dù rất đau, nhưng ít ra không còn "To" như vậy, chỉ biến thành một nốt hồng hồng, đến lúc đó thì nói là bị muỗi cắn là được rồi.
Thay đồng phục học sinh tử tế, nhìn bộ dạng mình trong gương, thật ra thì cô cũng có một chút xíu buồn bã, bởi vì đây là lần cuối cùng được mặc đồng phục rồi, về sau sẽ không có cơ hội nữa.
Chỉ là, buồn bã nhanh chóng được tinh thần hăng hái thay thế, dù sao yêu vẫn thắng được tất cả.
Cố gắng chải lai mái tóc ngắn ngang tai, nhẹ nhàng tô son dưỡng môi màu hồng, nghĩ hết biện pháp để mình vừa trong sáng vừa đáng yêu, tất c