Haingười nói với nhau bằng giọng rất nhỏ, những người ngồi dưới đều không hiểuchuyện gì đang xảy ra, rất nhiều người còn đứng lên nhìn. Luật sư của Trần ĐạiPhương đi tới giơ tay định lấy tập tài liệu đó lên xem nhưng bị ông ta giữ lại,mồ hôi của ông ta túa ra như tắm, đèn trong phòng xử rất sáng, soi rõ từng giọtmồ hôi trên trán ông ta.
“Thưatòa”, cuối cùng thì Trần Đại Phương cũng bật ra được hai tiếng, mặt ông ta đầymồ hôi như vừa được lôi từ dưới nước lên. Ánh mắt của tất cả mọi người trongphòng xử án đều tập trung vào ông ta, còn ông ta lại nhìn cô gái xinh đẹp vớivẻ mặt hết sức điềm tĩnh đang đứng trước mặt mình, giọng đứt quãng như nóikhông ra hơi: “Đừng ra phán quyết vội, tôi muốn được hòa giải ngoài tòa án”.
Chương 1: Nụ cười buổi đầu gặp gỡ
Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờthông minh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó đều rất thảm. Nếu đốiphương đến việc che giấu cũng không muốn làm thì có cần phải tiếp tục duy trìcuộc hôn nhân ấy nữa không?
ThànhChí Đông buồn ngủ kinh khủng, ly rượu mà anh đang cầm trên tay lại một lần nữađụng cốp một cái xuống mặt kính đen sáng loáng trên quầy bar.
Đây đãlà lần thứ bao nhiêu trong tối nay rồi? Anh giật mình bừng tỉnh, dứt khoát đứngdậy, quyết định phải tự cứu mình.
“Andy,mình phải đi đây”.
Anh bạnngồi bên cạnh uống tới mức hai mắt đỏ gay, hay là khóc? Ai thèm quan tâm. Nhưnggiờ nhìn thấy anh sắp đi, anh ta lập tức đưa tay ra tóm chặt lấy anh, “ChíĐông, đừng đi, nghe mình nói đã…”.
“Maimình còn phải bay tới Thượng Hải”.
“Đừngcó nhắc đến Thượng Hải với mình! Cô gái đó, cô gái đó… Không được, hôm nay cậuphải uống với mình một trận thật say, nhất định phải thế!”.
Mặc dùanh được sinh ra ở nước ngoài, nhưng từ nhỏ gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, dovậy tiếng phổ thông cũng không tồi. Nghe nói Trung Quốc có một người phụ nữ hếtsức nổi tiếng tên là thím Tường Lâm.
Bực bộiđưa tay lên cào tóc, Thành Chí Đông giơ ngón tay ngoắc cậu bồi bàn gần đấy.
“Anhcần gì ạ?”.
“Mangcho tôi một cốc nước lạnh”. Cậu bồi bàn lập tức quay đi.
“Đợiđã”. Anh gọi cậu ta lại, “Không cần nước lạnh nữa, mang Whisky đến đây”.
“Một lyạ? Thêm đá không thưa anh?”.
“Khôngđá, mang cả chai ra đây”. Anh vỗ vỗ vai Andy, trên mặt nở nụ cười tốt bụng,“Uống đi, người anh em, hôm nay tôi sẽ cho cậu say chết luôn”.
Cuốicùng Andy tử trận, lúc đưa anh ta về nhà vẫn còn ri rỉ khóc:
“ChíĐông, lần này mình đúng là quá thảm”.
“Ngườita đã sống với cậu ba năm”.
“Đến cổphần trong công ty cũng bị chia đôi…”.
“Cindychẳng phải đã có con với cậu, sống chết cũng không chịu li hôn cơ mà, thật quáđột ngột”. Chí Đông không hiểu.
“Làmsao mà mình biết được”. Cậu ta bắt đầu líu lưỡi, đau khổ vỗ ngực, đột nhiênhung tợn nói, “Mình biết rồi!”.
ChíĐông giật mình, cũng may khu chung cư nhà Andy đã ở ngay trước mặt: “Đến rồi”.
Andynhư không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi dằn từng tiếng: “Đều tại cái côluật sư đáng chết Diệp Tề Mi kia, sau khi quen cô ta Cindy như biến thành ngườikhác, cô ta, cô ta…”.
“ThímTường Lâm” lại xuất hiện, đồng hồ trên xe cho thấy đã rạng sáng, chuyến bay củaanh cất cánh lúc tám giờ, hay là cứ thẳng tay đánh cho anh ta bất tỉnh luôn?Thành Chí Đông suy nghĩ rất lung.
“DiệpTề Mi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”.
“Rầm”.Thế giới yên tĩnh trở lại.
Bỏ hungkhí trên tay xuống, Thành Chí Đông nhẹ nhõm kéo người anh em đã bất tỉnh rakhỏi xe.
Tất cảđều do cậu tự gây ra đấy chứ, kết hôn để làm gì? Cứ độc thân như mình đây cóphải vui vẻ không, còn hạnh phúc hơn cả thần tiên. Một vài người đúng là nghĩkhông thông, Trung Quốc có câu nói thế nào nhỉ? Phải rồi, người tự gây ranghiệp chướng thì khó sống.
KhiThành Chí Đông tới văn phòng ở Thượng Hải, thư ký đã ôm tài liệu đứng đợi ở cửathang máy: “Tổng giám đốc Thành, mọi người đều đang đợi anh”.
Bướcvào phòng họp thấy mọi người ai cũng tỏ ra căng thẳng, Thành Chí Đông than thầmtrong lòng, tại sao lại phải sợ mình như thế?
Thực raanh tự cảm thấy con người mình cũng không tồi, gần đây công việc kinh doanh ởkhu vực châu Á rất tốt, đây là lần đầu tiên trong tháng này anh tới tổng côngty ở Thượng Hải, mọi người không thể tỏ ra nhớ nhung anh hay sao?
Đầutiên là nghe báo cáo, abcd, blah blah… nhân lúc anh không ở đây có phải phótổng giám đốc Lí lạidành toàn bộ thời gian ở nhà không? Sao hôm nay mắt như sưng hết cả lên thếkia, tới lượt Tiểu Tôn, haizz, sao lần nào cũng ăn nói lắp bắp vậy, lại còn đưatay lên quệt mồ hôi thì phải?
“Daisy,mau rót cho giám đốc Tôn một ly nước lạnh”.
“Tổnggiám đốc Thành, hàng chúng ta đã chuyển qua rồi, nhưng bên Nhật Bản không chịunhận hàng theo hợp đồng đã ký, nghe nói có nhà cung cấp trong nước đã ngầm chàohàng cho họ với mức giá thấp hơn”.
Giámđốc Tôn uống nước như sắp chết khát, cuối cùng cũng nói xong những gì cần nói.
“Ừ”.Anh gật gật đầu, “Đưa bản hợp đồng đó cho tôi”.
Phònghọp không một tiếng động, chỉ có tiếng mở tài liệu sột soạt như đang cứa lênmặt ai đó, mấy người nghiện thuốc bất giác đưa tay sờ túi áo. Chẳng có cáchnào, tổng giám đốc Thành không hút thuốc, mỗi lần anh tới nơi này trở thành khuvực “No smoking”, phù, mỗi lẫn gặp anh áp lực chết đi được.
“Hẹngặp họ đi, tôi sẽ đàm phán với Yamada”.
Cuốicùng anh ngẩng đầu lên cười, “Các vị…”.
Rănganh lóe sáng, khiến tất cả những người ngồi trong phòng họp lúc này cảm thấyhết sức căng thẳng:
“Báogiá của các nhà cung cấp khác trong nước tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, tổng giámđốc Thành có muốn xem qua không? Những tài liệu liên quan khác tôi sẽ cố gắnghoàn thành trong thời gian sớm nhất”.
“Làmnhanh đi”. Anh đứng dậy đi ra ngoài, “Daisy, hẹn Yamada ngày mai”.
Daisylại chạy theo, tổng giám đốc Thành, anh đi nhanh quá đấy.
“Hẹnngài Yamada ăn cơm phải không ạ?”.
“Họptrước, đàm phán được thì mời ăn cơm, không được thì cho ông ta nghỉ khỏe”.Giọng anh dứt khoát rồi biến mất sau cánh cửa.
Khôngkhí trong phòng họp chùng xuống ngay lập tức, phó tổng giám đốc Lí bắt đầu raoai: “Mọi người nghe thấy cả rồi chứ, ngày mai, không, tối nay bằng mọi cáchphải chuẩn bị xong tài liệu cần thiết”.
Cóngười than thở: “Đã hai ngày nay ngày nào cũng làm tới nửa đêm rồi, phó tổngLí…”.
Anh tabị ai đó đập vào đầu, lời than thở biến thành tiếng kêu thảm thiết: “Làm gìvậy?”.
“Cậukhông thấy tổng giám đốc Thành không vui sao?”.
“Chưađến nỗi mà, anh ấy vẫn cười đấy thôi”.
Đúng lànhân viên mới, mọi người đều quay sang nhìn anh ta với ánh mắt thương hại rồicùng bỏ ra ngoài, để lại anh ta đứng chơ vơ một mình trong phòng họp.
ThànhChí Đông ngẩng lên khỏi đống tài liệu cao ngất trước mặt: “Daisy, hôm nay có kếhoạch gì không?”.
Daisycầm cuốn sổ ghi chép kiểm tra từ trên xuống dưới, “Tiệc mừng Chủ tịch hội đồngquản trị mới của tập đoàn Tân Dương, quà đã chuẩn bị xong cả rồi, tám giờ tốitại khách sạn Ritz Carlton”.