Anhđang định hạ kính xuống thì cô bé đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy, anh nhìn theo,thì ra có người đang đứng trước cửa quán vẫy tay gọi cô bé.
Sao lạilà cô ấy…
MộtDiệp Tề Mi khí phách hơn người, một Diệp Tề Mi mang phong thái của nữ hoàng,một Diệp Tề Mi khiến bao nhiêu nhân vật tầm cỡ chỉ nhìn thôi cũng toát mồ hôinửa đêm lại đứng trước cửa quán ăn, ngồi xổm giữa phố, mở chiếc túi giấy vẫncầm trên tay mỉm cười tươi tắn vẫy gọi một đứa trẻ ăn xin…
Đầu xevẫn đang quay xiên bên vệ đường, chân vẫn đạp phanh, Thành Chí Đông ngẩn ngơ.
“Muộnthế này rồi em còn chưa về sao?”. Giọng cô nhẹ tựa gió.
“Ăn từtừ thôi, cẩn thận kẻo nóng, đừng sợ, em ăn xong chị mới đi”.
Kiênnhẫn nhìn cô bé nhồm nhoàm nhai nuốt từng miếng từng miếng một, Diệp Tề Mi liếcmắt về phía con hẻm tối thui bên cạnh.
Chotiền cũng chẳng ích gì, chỉ cần vừa rời khỏi tay người cho thì những kẻ đángghét sau lưng cô bé sẽ giật lấy ngay, đến đồ ăn cũng phải đợi cho cô bé ăn hết,nếu không chắc chắn cũng sẽ chẳng vào bụng cô bé miếng nào. Thực tế tàn nhẫntrắng trợn và lạnh lùng như thế, nên những gì cô có thể làm chỉ là đứng nhìn côbé ăn xin ăn hết hai chiếc bánh hấp nhân mặn xong mới đi.
Tấmbiển của quán bánh nhân mặn Đài Loan rất to, ánh sáng từ những bóng đèn phát rarực rỡ sắc màu, chiếu sáng rất xa trong đêm tối, cô ngồi ở đó rất lâu, đuôi áokhoác quệt xuống dưới đường đầy bụi đất nhưng dường như cô không để ý.
Cô cúiđầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt lem nhem của cô bé ăn xin đang ăn bánh, nét mặtrất dịu dàng, đợi cô bé ăn xong còn cầm chiếc túi giấy từ tay cô bé bỏ vàothùng rác bên đường.
Làmnhững việc đó xong, Diệp Tề Mi thong thả đi bộ ra xe của mình. Cô không hềbiết, có một người đàn ông ngồi trong chiếc xe bên cạnh đã chăm chú quan sát côtừ lâu, cô cũng không thể biết rằng cuộc đời mình bắt đầu từ giây phút này sẽcó những chuyển biến đầy kịch tính, khác rất xa những gì mà cô tưởng tượng.
Chương 2: Chính là vì muốn tiếp cận em
Tình yêu xuất phát từ trái tim, không thể khống chế được. Chúngta đều đặc biệt như nhau, anh muốn được làm partner của em, cho dù em cóđồng ý hay không.
Từng bước từng bước tiếp cận em, là vì anh muốn có em trọn đờinày.
Đêmnay, Thành Chí Đông mất ngủ…
Thực rakhi anh thiu thiu ngủ thì đã là rạng sáng, thời gian còn lại anh tập trung suynghĩ về cách giải quyết vấn đề với lão người Nhật Yamada kia, cuối cùng khitrời sáng hẳn mới mệt mỏi chớp mắt được một lúc, chỉ một lúc ấy thôi, đầu ócanh lại phân tích xem liệu cô gái ấy có hợp với mình.
Mấy nămgần đây anh đã tôi luyện cho mình bản lĩnh mỗi ngày chỉ cần chợp mắt hai giờđồng hồ là có thể khôi phục lại tinh thần, nhưng do công việc chồng chất, hômnay chẳng thấy tinh thần khá hơn chút nào, thức mà đầu vẫn cứ ong ong hỗn loạnkhiến vừa tới văn phòng anh đã phải làm cả cốc cà phê đen đậm.
Vừauống vừa liếc qua đống tài liệu trên bàn, xem xong anh đưa chiếc cốc không chothư ký: “Rót thêm cốc nữa cho tôi, không đường.”
Daisythận trọng dò xét nét mặt của tổng giám đốc, vừa định quay đi lại bị gọi lại:“Chờ chút, giúp tôi kiểm tra địa chỉ và điện thoại của một văn phòng luật sư”.
Phongcách làm việc của anh lúc nào cũng nhanh gọn, xuống tay dứt khoát, chấm dứt mọisự rối rắm không cần thiết.
“Dạ?Tổng giám đốc Thành, anh có tên không ạ?”
“Có têncủa luật sư, Diệp Tề Mi”.
“Viếtthế nào ạ?”.
Viếtthế nào? Vấn đề này nhức đầu đây. Anh là người Mỹ gốc Hoa, nói tiếng Trung khátrôi chảy, đọc viết thì… thực ra rất ít khi sử dụng tới hai kĩ năng này.
“Có cầntôi tìm xong rồi đặt lên bàn cho cô không?”
Vừa mớisáng ra đã tranh luận đề tài vô vị này, bị động vào nỗi đau, anh nheo mắt lại.
Daisycầm cốc bước ra ngoài, dựa người vào cửa hít sâu một hơi, mọi người đang ngướclên nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, nhưng khi thấy bộ dạng cô như vậy, tất cả đềuthất vọng cúi xuống.
Xongrồi, dường như lần này Tổng giám đốc Thành rất tức giận.
Đúng làanh hơi khó chịu, cả đêm mất ngủ, đầu óc đều vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưngkhi thấy Yamada bước vào phòng họp, anh lập tức nở nụ cười. Cuối cùng sau khiđàm phán xong ra khỏi phòng họp, bước chân của những người khác có vẻ loạngchoạng, anh cũng không đành làm ngơ, tốt bụng kéo tay Yamada lại:
“Yamada,để chúc mừng cho việc tiếp tục hợp tác giữa hai công ty, chúng ta đi ăn một bữanhé”.
Khôngcần đâu, giờ ông ta chỉ muốn về nghỉ ngơi ngay lập tức, Yamada thấp hơn anh mộtcái đầu như bị ngợp dưới ánh mắt của anh mặt mày khổ sở nói: “Anh Thành, hômnay chắc không cần đâu, để hôm khác chúng tôi sẽ mở tiệc thết đãi quý côngty…”.
“Thếsao được, thời gian tôi ở Thượng Hải không nhiều, anh cũng biết mà, hôm nay vuivẻ thế này, anh nhất định phải nể mặt tôi một lần.”
Yamadacứng họng, mọi người gục đầu im lặng, mặt anh ai dám không nể.
Anhngồi trên xe nghe điện thoại của Daisy: “Tổng giám đốc Thành, địa chỉ và điệnthoại của văn phòng luật sư Diệp Tề Mi tôi đã gửi vào mail và điện thoại củaanh, địa chỉ của văn phòng đó ngay bên cạnh nhà hàng, chút nữa khi anh đi dùngcơm sẽ nhìn thấy ngay”.
Nhìnthấy rồi, có gửi cả bằng tiếng Anh và tiếng Trung, cô thư ký này thực đúng làbiết học hỏi.
Anh nởnụ cười thỏa mãn, phó tổng giám đốc Lí ngồi cạnh hiếu kì: “Chí Đông, có chuyệngì vui sao?”
Liếcnhìn người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, Thành Chí Đông đưa tay vỗ vai anhta: “Chúng ta vừa kháng Nhật thành công, lẽ nào không phải là chuyện vui?”
Phótổng giám đốc Lí toát mồ hôi. công ty chúng ta là công ty nước ngoài, hơn nữaanh cũng chẳng phài là người Trung Quốc chính thống, đúng là chủ nghĩa yêu nướckì quái của Hoa Kiều.
Bữatiệc đặt toàn những món ăn nổi tiếng, phòng ăn rất tráng lệ, hoa văn trên rèmcửa đều là màu vàng, ánh đèn chiếu lung ling khiến viền cạnh bàn ăn được mạvàng sáng lấp lánh, phải cẩn thận nếu không rất dễ bị hoa mắt chóng mặt.
Rèm cửađược vén sang hai bên, góc view hai trăm bảy mươi độ, có thể quan sát toàn bộ từđường phố phồn hoa cho tới một mặt của tòa nhà cao tầng sừng sững bên cạnh.Nhìn từ trên xuống có thể thấy xe đỗ chật kín hai bên con đường nhỏ giữa haitòa nhà cao tầng.
Giữabuổi tiệc Thành Chí Đông đứng dậy nói lời cáo từ:
“Thậtngại quá, tôi mới nhớ ra là có việc gấp cần phải giải quyết, mọi người cứ ăn từtừ, phó tổng Lí, phải tiếp đãi ngài Yamada chu đáo đấy!”
Hả? Mọingười đều nghệch mặt ra nhìn.
Anhbước ra rất dứt khoát, ra tới cửa còn quay đầu lại dặn dò phục vụ: “Phiền côkéo rèm cửa sổ vào”
Anh vừaxuống xuống tới tầng trệt thì nhìn thấy cô đang đi về phía chiếc Volvo S40 màuđỏ, con đường nhỏ giữa hai tòa nhà khá hút gió, vạt áo khoát màu kem của cô bịthổi tung, để lộ đôi chân thon dài, đôi giày cao gót màu rất giản dị.
Ôi,giữa bao nhiêu loài động vật trong tòa nhà văn phòng này, cô đúng là hạc giữabầy gà. Anh cảm thấy mình giống như chàng trai mới lớn đứng đợi người con gáimình thích ở cổng trường trung học ngày nào, trái tim liền đập loạn nhịp.
Làm thếnào bây giờ, cứ thế bước tới gọi tên cô ư?
“Chàocô, tôi có ấn tượng rất tốt về cô, có thể mời cô uống cà phê không?”
NgườiTrung Quốc gọi đó là lưu manh thì phải – Anh tự gạt bỏ.
<