hỉ trích, thìra những mệt mỏi vẫn quanh quẩn trong người suốt thời gian qua lúc này ào àodâng lên như lũ cuốn đúng vào lúc tâm trạng cô mềm yếu nhất, cô muốn quay vềchỗ ngồi nhưng đôi chân như đang run rẩy, không thể nhấc lên được.
“Luậtsư Diệp?”. Tiểu Mai gọi to hơn.
“Em ởlại ăn nhé, chị có việc phải xử lý gấp”. Cô tỉnh ra, vội vàng nói với Tiểu Maimột câu rồi cầm túi xách lao ra ngoài.
Đứngtrước xe của mình cô trấn tĩnh lại, sau đó tìm điện thoại nhấn nút gọi.
“ChungChung, mình là Tề Mi”.
ChungChung là bạn học cũ của cô, sau khi tốt nghiệp vào công tác trong một cơ quantruyền thông, nhận được điện thoại của cô rất kinh ngạc, “Tề Mi? Bọn mình đúnglà có thần giao cách cảm, mình đang định gọi điện cho cậu, cuối tuần này họplớp nhé, ăn uống xong sẽ đi hát, lần này không được bỏ về giữa chừng đâu đấy”.
Đâu cònthời gian để nói chuyện phiếm với cô ấy nữa, Tề Mi nói ngắn gọn: “Mình cóchuyện này muốn hỏi cậu, liên quan tới những người bị bắt giữ ở Philippines ngày hôm qua”.
“A? Cậucũng có hứng thú với những tin như vậy sao? Giờ không làm luật sư nữa, chuyểnqua làm cho Liên Hợp Quốc hả?”.
Là bạngiường tầng trên tầng dưới, Chung Chung định trêu ghẹo cô như thời còn đi học.
“ChungChung, mình không đùa đâu. Trong số những người bị bắt giữ đó có phải có mộtngười đàn ông Hoa Kiều không? Hãy cho mình biết tên của anh ta”.
“Tên?Cậu hỏi cái này để làm gì?”. Nghe giọng cô rất nghiêm túc, Chung Chung ngạcnhiên, trong ấn tượng của cô Tề Mi không phải là người có tính hiếu kì, sao độtnhiên lại quan tâm tới những chuyện đại sự trên thế giới.
“Maunói cho mình trước đã”.
Tâmtrạng rối bời, Diệp Tề Mi nắm chặt điện thoại để kiềm chế cảm xúc.
“Đợichút, để mình xem đã”.
Khôngđùa nữa, Chung Chung cúi đầu kiểm tra, “Không có, danh sách vẫn chưa được gửiđến, tuy nhiên đa phần họ đều là khách du lịch, còn có một thương nhân ngườinước ngoài, ố ô, người đó mang quốc tịch Mỹ”.
Tay run run, điều hòa trong xe mátlạnh, lúc này cô mới để ý người mình ướt đẫm mồ hôi. Ngồi ngay ở ghế lái, mỗilần gió lạnh từ điều hòa thổi tới, cô run lên bần bật.
Gọiđiện thoại đặt vé máy bay, Diệp Tề Mi lái xe như bay về nhà, vừa vào nhà mởngăn kéo lấy hộ chiếu, chuẩn bị một ít đồ đơn giản, sau đó xách túi đi rangoài. Vừa xuống lầu thì gặp Lận Hòa, anh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tề Mi, em đi côngtác à?”.
“Không,tôi có việc riêng phải đến Philippines”.Cô vẫn bước nhanh về phía trước.
Lận Hòakéo cô lại ngăn cản: “Việc gì mà gấp đến thế? Hôm qua em vừa ngã phải vào bệnhviện, giờ lại muốn ra nước ngoài, em không biết lựa sức mình sao?”.
“LậnHòa”. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng giờ tôi đangvội”.
“TềMi”. Anh cũng nhất định không buông tay, bị ánh mắt lạnh lùng của cô chiếuthẳng vào người.
Sắc mặtcô trắng bệch, nhìn đã thấy không khỏe, Lận Hòa nới lỏng tay, sau đó chậm rãinói: “Em ra sân bay phải không? Tôi đưa em đi nhé?”.
“Khôngcần, tôi tự lái xe”.
Khôngcó cách nào ngăn cản cô, anh đành đứng im lặng nhìn cô lên xe và khởi động máy,tốc độ của chiếc xe Volvo màu đỏ không nhanh, ngược hẳn với bộ dạng hùng hổ vừarồi của cô.
Cảmthấy nghi ngờ, anh nhìn chằm chằm vào nó, chiếc xe chuẩn bị lăn bánh ra khỏicổng lớn liền hơi khựng lại, sau đó đầu xe như nghiêng sang một bên, nguy hiểmsượt qua trụ cổng.
Lận Hòahốt hoảng lao đến, còn chưa chạy đến nơi thì nghe thấy tiếng phanh xe như xétrên đường và tiếng nhiều người kêu la ầm ĩ.
Cònchưa mở mắt ra nhưng cô đã nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện ở bên cạnh,giọng chị Lí Vân nghe rất bực bội: “Cậu rõ ràng biết là sức khỏe nó không tốt,còn để nó lái xe một mình, giờ đứng đấy mà lo lắng, lo thì được ích gì, hối hậndần đi là vừa”.
Trongphòng chìm vào im lặng rất lâu mới có người trả lời, là tiếng Lận Hòa: “Bác sĩLí, tôi chỉ mong Tề Mi không có chuyện gì, chị có thể nói cho tôi biết tìnhtrạng hiện giờ của cô ấy được không?”.
Cảmnhận được thái độ thành khẩn của anh, giọng Lí Vân như dịu lại: “Nó không sao,có điều sau khi sảy thai cơ thể rất yếu, về nhà phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thờigian này nó cần có người chăm sóc”.
Tứ chicô nặng trịch, mi mắt cũng vậy, rất mệt, vốn không có cảm giác đau, chỉ buồnngủ thôi, cũng không muốn mở mắt ra giải thích, nhưng khi nghe thấy hai từ đó,trái tim cô như bị buộc chặt bởi một sợi dây, không biết ai đó đang ra sức siếtchặt, cứ mỗi một nhịp đập, nút thắt lại chặt thêm, đau đớn đến không thể thởđược, không đợi cơ thể kịp phản ứng, khóe mắt đã nóng ấm, nước mắt cứ thế tràora.
“TềMi”. Mọi người cùng đồng thanh gọi, sau đó là giọng Lận Hòa hết sức khẩn cầu: “Bácsĩ Lí, có thể để tôi ở lại với cô ấy một lúc không?”.
Lí Vânthở dài, sau đó tiếng bước chân xa dần.
Trongphòng yên tĩnh, “Tề Mi?”.
Giọngrất nhỏ, trước mắt vẫn tối sầm, mở mắt ra, nhìn thấy anh đang cúi người xuốnggọi, ánh mắt cô lạnh lẽo.
Đầu ócnhư đặc quánh, nhưng nghĩ một lúc thì thấy trống rỗng.
Mới cómột ngày, nhưng cô đang nhớ lại. Trong cửa hàng bánh bao hôm ấy, cô ngồi trongxe bên kia con đường nhỏ hẹp người qua lại tấp nập, chăm chú nhìn cô bé với máitóc dài đen mượt vừa nói vừa nhón chân lên thơm vào má mẹ.
Thờikhắc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng trong bụng mình cũng đang mang mộtem bé nhỏ xíu, thơm tho và mềm mại, bởi vì có sự gắn kết máu mủ nên cảm thấy đóchính là bảo bối đáng quý nhất trên thế giới này.
Và cảlúc ngồi bên cạnh ba, nhìn ba lái xe từ từ đi ra khu nhà mình ở, lúc nói chuyệnvới cô lúc nào cũng cười, rất yêu thương gọi cô là Bảo Bảo, ba nói rằng cô cólớn thế nào vẫn là Bảo Bảo của ba.
Lúc đó,cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng đến hình ảnh người đàn ông đó nhìn thấy conliền mỉm cười, tưởng tượng cảnh đứa bé gọi anh là ba, sau đó được anh nhấc bổnglên cười đùa vui vẻ, hạnh phúc như cô hồi nhỏ.
Anh ấynói “Anh muốn, anh muốn em sinh con ra, nếu em không có thời gian anh sẽ nuôi”.
Côkhông nên nghi ngờ anh, anh đã nói thành khẩn như thế, giọng nói như có chútvan nài, sao cô lại nghi ngờ anh đang nghĩ ngợi sâu xa, sao lại nghi ngờ anhđang trốn tránh?
Chínhcô cũng biết, sự việc không đơn giản như thế, chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượngmà thôi, còn bây giờ, đến tưởng tượng cũng không được nữa.
Đauquá, mỗi lần tim đập đối với cô là cả một sự giày vò, cả lồng ngực như trốngrỗng.
Cônghiến chặt răng tự khuyên mình không được mất kiểm soát, phải kiềm chế, khôngcó gì là không thể vượt qua.
Hồi nhỏngón tay bị cửa kẹp, lúc rút ra tím bầm, nhưng chẳng phải rồi cũng qua đó sao,giờ nhìn cũng không thấy dấu vết gì nữa.
Nhưnglần này không thể, lần này không như thế. Người đứng trước mặt cúi hẳn ngườixuống nhìn cô rất dịu dàng, bàn tay huơ huơ trước mặt cô, tiếng nức nở như bịđè nén rất lâu, cuối cùng cũng bật thành tiếng khóc.
“Khôngsao đâu, rồi sẽ qua thôi”. Giọng Lận Hòa dịu dàng.
“Anhkhông biết, anh không hiểu đâu”. Cô sụt sịt, giọng như nghèn nghẹn.
TềMi...
Trời đãtối nhưng đèn trong phòng bệnh vẫn chưa bật lên, cô lấy cánh tay che ngang mặt,nước mắt lăn dài trên má, ánh lên lóng lánh trong bóng tối, trái tim anh như bịai bóp nghẹt, từ nơi sâu thẳm nh