nhưng nếu như muốn tìm một người có vết sẹo giống như đúc, có thể sao? Tim Nhuế Diệp bỗng nhiên đập nhanh, anh không khỏi cười khổ.
Phải hay không, chỉ cần bảo người ta ngẩng đầu lên là được, anh cần gì phải sốt ruột như vậy, nhưng sốt ruột là không tránh khỏi, nếu như không phải….. anh đã chuẩn bị tâm lí, nếu là cô, vậy anh phải cảm ơn trời đất.
“Cô à, cô…….” Anh do dự không biết nên nói thế nào.
“Ai…….” Cô gái buồn bã ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt người đàn ông phóng đại, cô sợ hết hồn nên lùi về sau, ai ngờ, người đàn ông lại kích động tiến lên, ôm lấy cô.
“A, anh…….” Cô gái sợ không biết làm gì, bị một người đàn ông xa lạ nhưng đẹp trai ôm lấy, cô không biết mình phải làm thế nào mới phải.
“Ninh Hinh Nhi…….. Ninh Hinh Nhi, anh lo cho em muốn chết, đáng ghét, em đi đâu vậy!” Người đàn ông gầm nhẹ làm tai cô ong ong, cô co rúm lại, sức lực người đàn ông này thật lớn, ôm cô đau muốn chết, cô muốn phản kháng, nhưng người đàn ông lại không cảm thấy gì.
Nhuế Diệp ôm chặt người mất đi rồi lại có trong lòng, “Đều tại anh không tốt, tại anh không tốt, xin lỗi, Hinh Nhi.”
Cô gái muốn len len nâng gối để phản công nhưng vì giọng nói khàn khàn của anh mà dừng lại, anh khóc? Không phải đâu, cô biết anh sao? Sao cô không có ấn tượng gì?
Cố gắng kìm nén nước mắt và sự nghẹn ngào, anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn ánh mắt không biết làm sao của cô, anh kiên định nói: “Ninh Hinh Nhi, em nghe cho rõ, anh sẽ không đính hôn với Đại Lục, cũng sẽ không kết hôn, anh…..”
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô, lòng cô nhiều cảm xúc đan xen, nhưng cô khó chịu vì lòng khẽ đau nhói, cô khó chịu vuốt ngực, xoay mặt không nhìn mắt anh, cố gắng nói lớn để mình thêm can đảm.
“Anh là ai? Tôi không biết anh!”
Lời nói như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu anh, cô đang đùa gì thế?
“Cháu thật sự không nhớ chú là ai?” Nhuế Lập Ngôn đứng trước mặt cô, vẻ mặt không tin.
“Thật ạ.” Cô uống một ngụm nước việt quất lạnh rồi đáp.
Nhuế Lập Ngôn không tin lắc đầu một cái, nói nhỏ với Nhuế Diệp: “Tiểu Diệp à, có phải Tiểu Hinh giận cháu và Đại Lục muốn kết hôn nên cố ý không biết cháu không?”
Như vậy đã tốt, Nhuế Diệp nhìn Ninh Hinh Nhi, trong lòng đau nhói, “Cháu đã hỏi bác sĩ của cô ấy rồi.”
“A, vậy bác sĩ nói gì?” Nhuế Lập Ngôn nhìn Ninh Hinh Nhi coi ông như người xa lạ, rất buồn, người nhìn cô lớn lên từ nhỏ mà cũng không biết.
“Bác sĩ nói cô ấy chẳng may bị đụng vào đầu, cho nên mất trí nhớ một thời gian, cháu nghĩ có thể Ninh Hinh Nhi ra sau núi đi dạo đúng lúc có hoả hoạn nên cô ấy chạy trốn, kết quả không cẩn thận ngã mà ngất đi.” Nhuế Diệp bình tĩnh suy đoán.
“Hả, sao cháu biết?”
“Nhân viên cấp cứu nói lúc ấy cô ấy mặc đồ thể thao, hơn nữa còn té xỉu bên cạnh sông.” Nói đến đây, anh cắn răng, nếu như không có người phát hiện, có lẽ cô ấy đã mất máu quá nhiều mà………
“Đáng chết!” Anh đột nhiên nói tục.
Cô gái nghe thấy anh nói tục mà sợ hãi, vội vàng để nước việt quất xuống, ho nhẹ một tiếng, “À, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước.”
Mặc dù hai người này nhìn giống người tốt, nhưng người mang tội giết người nhìn rất vô tội, hơn nữa họ luôn nói chuyện nhỏ chỉ hai người nghe, không biết nói gì, ánh mắt nhìn cô làm cô không tự nhiên.
“Chờ chút.” Nhuế Diệp nghe cô phải đi, vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc trước muốn cô đi, cô không đi, bây giờ cô không để ý tới anh, anh lại căng thẳng dán chặt không thả.
“Còn chuyện gì à?” Bị anh kéo đến đây, dọc đường đi cô sợ, rất muốn kêu cứu, nhưng thấy vẻ mặt anh lạnh băng nên sợ không dám mở miệng, ngoan ngoãn đi theo anh, thật may chỗ này cũng là phòng bệnh, nếu không cô đã không ở lại đây.
“Em không thể đi!” Anh nghiêm túc nói.
“Tại sao?” Cô không nhớ mình biết anh mà, mặc dù cô cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng lại hơi khác trong trí nhớ, trong trí nhớ……… Trong trí nhớ cái gì? Cô không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, không biết vì sao, cô không muốn nghĩ.
Nhuế Diệp hít sâu một hơi, ép mình bỏ qua đôi mắt trong như nước kia của cô đã không còn hình ảnh của anh, “Vì em là vợ chưa cưới của anh!”
“Hả?” Cô ngu ngơ, không nghe nhầm chứ, tạm thời mất trí nhớ, bây giờ lại có chồng chưa cưới, tình huống máu chó như vậy lại xảy ra với cô, cô không biết nên khóc hay nên cười.
“Anh à, chẳng lẽ bây giờ anh nói cho tôi biết, tôi là vợ chưa cưới của anh, hơn nữa chúng ta sắp kết hôn?”
Nhuế Diệp nhìn cô lúc lâu, kiên định gật đầu, “Không sai!”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, “Anh à, anh đang nói đùa sao?” Có phải ở đây có máy ghi hình không, cô nhìn chung quanh, ngoài tường cũng chỉ có tường.
“Không phải.” Anh dừng một chút, chuẩn bị từng bước, “Tên em là Ninh Hinh Nhi, ba mẹ em đều đã mất, lớn lên trong nhà anh, cuối tháng chúng ta sẽ kết hôn.”
Thật sao? Nhuế Lập Ngôn im lặng theo dõi họ nói chuyện đột nhiên muốn cười to, cháu trai ông chuẩn bị ăn sạch con bé, chờ sau khi Tiểu Hinh hồi phục trí nhớ muốn trốn khỏi ma chưởng của anh cũng không được.
Tóm tắt đơn giản, nhưng giọng anh nói chuyện không dịu dàng chút nào, Ninh Hinh Nhi thật sự không biết mình may mắn có người tới tìm mình, mừng vì mình không có một mình
“Chú, chi tiết hôn lễ chú làm đi, cháu sẽ ở đây với Hinh Nhi.” Nhuế Diệp quay đầu nói với Nhuế Lập Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc, trang nghiêm.
Không ngờ cháu trai luôn chậm chạp lại hành động kiên quyết như vậy, Nhuế Lập Ngôn cười, “Được, vậy vợ chồng son hai đứa cứ từ từ nói chuyện, đừng doạ Tiểu Hinh sợ.” Nói xong, ông không quên dặn Nhuế Diệp không cần lo lắng. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
“Cháu biết rồi, chú.”
“Ừ, Tiểu Hinh này, chú đi trước.” Nhuế Lập Ngôn mỉm cười rồi rời đi, chuẩn bị hôn lễ cho cháu mình, lại nói cuối tháng chỉ còn mười lăm ngày, không biết có kịp không đây?
“Chú đừng đi.” Ninh Hinh Nhi lập tức nhận ra lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ, cô cảm thấy bất an, “Tôi…… Tôi cũng phải đi.”
Nghe thấy cô muốn đi, trong lòng Nhuế Diệp rất tức giận, nhưng anh vẫn nhịn, nhẹ nhàng gọi: “Hinh Nhi.”
Giọng nói anh rất kỳ quái, cô nhớ giọng anh……. Ah, cô nhớ giọng nói của anh? Kỳ lạ, rõ ràng cô không biết anh là ai mà.
“Hinh Nhi, bây giờ em không nhớ cũng không sao, nhưng chúng ta nhất định phải kết hôn.” Nhuế Diệp nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, lòng đau như dao cắt.
Anh biết, bây giờ là một cơ hội, là cơ hội mới cho anh, có lẽ hơi hèn hạ, nhưng lần này anh muốn dùng tất cả tình yêu của mình để yêu cô, nói gì cũng không để cô chịu bất cứ uất ức nào, bất cứ đau khổ nào.
Anh biết cô yêu anh, cho dù mất trí nhớ, chỉ cần anh kiên nhẫn chờ đợi, nhất định cô sẽ từ từ nhớ ra tất cả.
“Tại sao?” Bây giờ anh chỉ là một người xa lạ đối với cô, cô không biết anh đang cố chấp điều gì, hơn nữa còn muốn cô lấy anh? Làm sao cô biết anh có đang gạt người hay không, có lẽ anh chỉ là một kẻ lừa cưới.
“Vì hôn nhân của chúng ta đã được quyết định từ lâu rồi, chỉ là quyết định tháng này sẽ kết hôn, thiệp mời đã phát hết rồi.”
“Còn bao lâu?”
Nhuế Diệp im lặng không nói.
“Anh à, anh chắc chắn tôi là người anh tìm?” Cô không có ấn tượng với bất cứ ai.
“Lúc em tới nhà anh chuyện này đã được quyết định, vì…….. em là cô dâu nuôi từ