Nhàm chán lật cuốn album trong tay, cô không có hứng thú lắm, hình là thật, trong ảnh là cô gái từ bé đến khi là thiếu nữ, rồi đến bây giờ, đều là ảnh cô, nhưng cô cảm thấy rất kỳ lạ, nếu họ cùng nhau lớn lên, tại sao chỉ có ảnh chụp của cô?
Nhìn người đàn ông đã kéo cô đến tập đoàn Nhuế Thị từ sớm, cô hỏi nghi ngờ trong lòng: “Này, anh à, ừm, không, A Diệp.” Người đàn ông này cố ý muốn cô gọi như vậy, náo loạn với cô rất lâu, “Tại sao bên trong chỉ có ảnh chụp của em, chúng ta không chụp chung sao?”
Cô chỉ đơn giản nghi ngờ thôi, tay anh cầm bút hơi run, chớp mắt một cái, che lại tâm tình của anh, “Trận hoả hoạn đã đốt một ít, hiện tại chỉ còn những thứ này.” Lại trùng hợp như vậy, hình họ chụp chung cũng mất, giống như chứng tỏ họ không có tương lai.
Chỉ còn lại bức ảnh trước khi anh ra nước ngoài, hình được anh để trong ví nên không sao, nhưng đó là bí mật nhỏ của anh, anh hẹp hòi đến nỗi ngay cả cô cũng không cho nhìn, nếu cô nhìn thấy, có lẽ quan hệ giữa họ càng có sức thuyết phục hơn.
“À.” Ninh Hinh Nhi gật đầu, không hỏi nữa, tiếp tục xem ảnh, thật ra cô không phải không tin anh, nhưng không hề có cảm giác gì, còn nói con dâu nuôi từ bé gì chứ? Thời đại này vẫn còn người tin mấy thứ đó sao?
Nhưng hiện tại cô chỉ có thể tin họ, vì cô không biết gì cả, mà anh là người đầu tiên đưa tay ra giúp cô, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.
Hơn nữa anh cũng không phải người xấu, lúc theo anh tới công ty, cô bị doạ sợ, thì ra anh là người nối nghiệp công ty Nhuế Thị, mặc dù cô không biết công ty Nhuế Thị, nhưng cả hai mươi tám tầng đều là nhà anh, cô cũng biết anh là người có tiền, có lẽ chính là kiểu người nhiều tiền nhưng đừng nhìn vẻ ngoài.
Phong cách anh nho nhã làm người ta không nghĩ anh là một thương nhân, nói là thành phần trí thức, cô còn tin, nhìn anh chăm chú xem tài liệu, gương mặt nghiêm túc, cô lại cảm thấy anh đúng là có khí thế.
Nói tóm lại, anh có rất nhiều tiền, dáng dấp cũng đẹp, cho nên, đừng bảo là cô, nói không chừng người khác còn tưởng cô giả vờ mất trí nhớ, dính lấy anh!
Cho nên quan hệ giữa họ chỉ dựa vào vài chuyện anh nói, cô được nhà họ Nhuế nhận nuôi, từ bé đã là cô dâu nuôi từ bé của anh hơn nữa còn rất thích anh, ước mong làm cô dâu của anh cả đời…. Những chuyện này đều do Nhuế Diệp nói cho cô biết.
Cô không biết anh nói thật hay nói dối, bây giờ chính cô cũng không biết cảm giác của mình, nhưng có thể khẳng định anh tuyệt đối không lừa cô, vì đường đường là người thừa kế tập đoàn Nhuế Thị, còn cần dùng thủ đoạn lừa gạt một cô gái sao? Hơn nữa cô cũng đã xem một số tạp chí thương mại giới thiệu về anh, cho nên càng chắc chắn họ không phải người xấu!
“Đang nghĩ gì vậy?” Phòng làm việc to như vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh vang lên.
“Ừm, không có gì.” Cô suy nghĩ một chút lại hỏi: “Lúc trước giọng anh cũng như vậy sao?”
Anh nhíu mày, hỏi ngược lại: “Em đang nghĩ gì?”
“Không có, không có gì, chẳng qua cảm thấy giọng nói anh không phải như vậy.”
“Vậy như thế nào?” Mắt anh sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô.
“Em…….. Em cũng không biết, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.” Cô ngoan ngoãn nói.
Im lặng một lát, anh nói thẳng: “Hôm đó xảy ra hoả hoạn, anh lo lắng cho em vẫn ở bên trong nên chạy vào làm dây thanh quản bị thương.” Anh thấy cô rất kinh ngạc, tiếp tục nói: “Có lẽ giọng anh rất khó khôi phục.”
Ninh Hinh Nhi nghe anh nói, khiếp sợ, cô không thể nhớ giọng anh như thế nào, vốn chỉ nghĩ giọng anh không phải thế, bây giờ biến thành vậy vì cô!
Cho nên cô không thể lấy chồng, nhất định phải lấy thân báo đáp rồi!
“Vậy….. Này, anh đừng quá để ý, thật ra giọng anh bây giờ rất dễ nghe, khàn khàn rất có sức hút.” Ninh Hinh Nhi không biết nói gì hơn, chỉ có thể an ủi anh. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
Cô đang an ủi anh? Nhuế Diệp im lặng giật giật khoé miệng. Anh là một người đàn ông, không quan tâm đến phụ nữ để ý bề ngoài, giọng nói, hình thể của anh, anh chỉ để ý trong thời gian ngắn cô có thể thân với anh hơn, rồi sau đó chấp nhận anh, thích anh, yêu anh không……..
“Cám ơn.” Trong giọng anh đầy ý cười.
“Ừm, không có gì.” Anh cho cô ở, cho cô ăn, còn cưới cô, chăm sóc cô cả đời, cô cảm thấy người đàn ông này rất si tình, đối với người yêu đang mất trí nhớ mà vẫn dốc lòng, vẫn kiên nhẫn, làm cô cảm thấy chột dạ, vì trong khoảng thời gian này cô không nhớ ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nhà họ Nhuế rất ấm áp, rất quen thuộc.
“Hinh Nhi………” Không biết từ lúc nào Nhuế Diệp đã đi tới cạnh cô.
“Hả?” Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy sự nghi ngờ.
Mắt Nhuế Diệp như sao nhìn cô chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi cô, “Không nên miễn cưỡng mình nhớ ra chuyện gì, em chỉ cần tin anh là tốt rồi.”
“Được.” Ninh Hinh Nhi không tự chủ gật đầu, mắt anh như con sông sâu thẳm, như ngôi sao sáng bắt được tinh thần của cô, thuận theo dâng lên sự chân thành của mình, như trung thần chịu khuất phục anh.
“Cô bé ngoan.” Nhuế Diệp khen cô, ngón tay ở môi cô miết mạnh hơn, thấy cô thẹn thùng cúi đầu, hai má đỏ hồng, đôi mắt trong suốt.
“Trước kia em rất chủ động………”
“Chủ động cái gì?” Cô mơ hồ hỏi, nói chuyện cẩn thận, không để mình cắn vào tay anh.
“Em luôn chủ động ôm anh, hôn anh……..” Anh có ý xấu nói cho cô biết chuyện không giống trong trí nhớ cô, rõ ràng anh không chịu nổi muốn hôn cô, lại nói cô chủ động quyến rũ anh.
“Em……. Em……..” Cô không tin trợn to hai mắt, dù thế nào cũng không nghĩ rằng trước kia mình chủ động như thế.
“Suỵt.” Không để cô hoảng hốt, nếu không sự hoà thuận anh vất vả tạo dựng sẽ mất, anh quân tử hỏi: “Anh có thể hôn em không?”
Cô có thể nói không sao? Cô nghĩ vậy nhưng trong lòng có thể khiển trách, cô không trả lời, anh cũng không bắt cô trả lời ngay, nhưng thấy ánh mắt anh nhìn cô ngày càng nóng bỏng, ngón tay đặt trên môi cô nóng đến doạ người. d∞đ∞l∞q∞đ
“Em…… Công việc của anh….” Cô do dự, sự bình tĩnh bị anh nhiễu loạn.
“Chỉ là một nụ hôn thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.” Nhuế Diệp ác ý hấp dẫn cô.
“Vậy…….” Cô đứng ngồi không yên, cái mông trên ghế sofa uốn qua uốn lại, cuốn album đặt trên gối đã sớm bị người ta đặt qua một bên, bây giờ hôn một cái cũng không sao chứ?
“Có thể không, Hinh Nhi?” Giọng anh rất thấp, tựa như hợp âm kéo đàn vi-ô-lông đùa bỡn vậy.
Cô định không nói, chỉ nhắm hai mắt lại, Nhuế Diệp suýt bị bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng của cô chọc cười, mất trí nhớ nên hình như cô dễ xấu hổ hơn, đáng yêu hơn trước kia.
Ánh mắt anh dịu dàng, đặt môi lên mặt cô, một cảm giác ngọt ngào từ chỗ bọn họ tiếp hợp tản ra, anh thừa dịp cô khẽ há miệng, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào miệng cô, nhẹ nhàng lướt qua trong miệng cô, trêu chọc cái lưỡi cô.
Tay Ninh Hinh Nhi đặt nhẹ trước ngực anh, như kháng cự, tay Nhuế Diệp đặt ở hông cô, kéo cô ngồi lên đùi, cầm tay cô đặt lên cổ anh, khiến cô nhu thuận ngồi trong lòng anh.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, tuyệt không mãnh liệt, làm cô cam tâm tình nguyên ngồi trên người anh, vịn lấy anh, còn chủ động lè lưỡi, cổ vũ anh.
Nhưng anh rất tham lam, bàn tay vẫn chưa thoả mãn nên dao động ở hông cô, còn nhiều lần không cẩn thận chạm vào ngực cô, không biết vô tình hay cố ý đụng vào, cô biết nhưng vẫn ngoan ngoãn