Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, anh có vẻ không vui.
Nguy Đồng nhận ra ánh mắt anh, nên đã giải thích trước, "Viên kim cương lớn quá, em không thể đeo nó đi ngủ được."
"Vậy sao, nhưng lần trước khi ở công ty cũng không thấy em đeo nó." Anh nhoẻn miệng cười mê hoặc, nhưng đáy mắt không hề mang theo sự ấm áp.
"Em là vệ sĩ, đeo theo chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy làm sao mà làm việc được!"
"Em lúc nào cũng viện cớ này cớ nọ." Anh khẽ vuốt lên khuôn mặt cô, trong căn phòng ấm áp này chỉ có hai người, cô đang ở đây, ở ngay trước mặt anh, trên thế giới này không còn điều gì khiến anh hạnh phúc hơn thế, "Thôi được rồi, không so đo với em chuyện này nữa, nhưng bây giờ, anh muốn có quà sinh nhật của mình..." Môi anh ép lại, như không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, anh hôn cô cuồng si.
Nguy Đồng lập tức giận dữ đẩy anh ra. Nửa đêm canh ba cô nam quả nữ, còn làm mấy trò kích thích này, theo như Hình Phong Phong nói thì đây rõ ràng là giấu hiệu sắp bị "ăn thịt" rồi!
"Đừng quậy nữa, đã hai giờ rồi, để em ngủ một lát, anh cũng về phòng nghỉ đi!" Nguy Đồng cho rằng dựa vào số lần bị đánh lần trước thì anh cũng đã hiểu được cách tự kiềm chế bản thân mình.
Tuy nhiên, Lăng Lạc An không hề dừng lại, anh nắm chặt bàn tay cô,..d0n.. dùng lực kéo xuống giường, cơ thể anh áp lên người cô. Đôi môi anh nuốt trọn môi cô. Nụ hôn tràn đầy hơi thở thèm khát, anh ôm cô thật chặt, ép sát người cô vào mình, hôn cuồng si.
Hai người đã yêu nhau lâu như vậy rồi, cô cũng không thể ra tay đánh anh như lúc đầu, trước kia chỉ đe dọa vài câu, hoặc húc mạnh anh một cái là anh sẽ dừng lại. Nhưng Lăng Lạc An đêm nay có gì đó khác thường, cô có thể cảm nhận được sự thèm khát muốn chiếm hữu trong nụ hôn của anh, thậm chí tay anh đang bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô.
Chương 18: Quan hệ tay bốn
Ngón tay Lăng Lạc An rất điêu luyện, uyển chuyển linh hoạt như rắn, nhưng không thám hiểm vào bên trong, chỉ di chuyển bên ngoài chiếc áo ngủ mỏng.
Nhiệt độ cơ thể tăng dần khiến mùi nước hoa trên người anh trở nên quyến rũ vô cùng, môi anh trượt trên cổ cô, một chút cắn nhẹ, kích thích khiến cô bất giác run rẩy.
Động tĩnh nhỏ ấy tự nhiên không giấu được anh, thân thể anh càng dính chặt lên, ép chặt cô vào lòng, ánh mắt đầy phong tình, còn cả sự ham muốn đang dần dâng trào, "Nguy Nguy, đừng lo lắng, anh chỉ muốn cảm giác có được em, cứ thả lỏng..."
Thả lỏng con khỉ! Tình huống này cô sao có thể thả lỏng được! Chính lúc này, cô lại nghĩ tới Lăng Thái. Nghĩ đến lúc ở bệnh viện, anh thản nhiên nhìn cô, ánh mắt tối sầm cộng thêm ngữ điệu lạnh nhạt nói, "Cô biết rồi?"
Còn cả cảnh tượng mơ hồ buổi tối năm năm trước. Theo cách nói của Trần Úc, người chủ động bắt chuyện là cô, như vậy rốt cuộc là anh đổ trước cô, hay là cô đổ trước anh?
...
Bàn tay trên người bắt đầu cởi cúc áo ngủ của cô, cô nhanh chóng giữ chặt bàn tay đó, "Lăng Lạc An, hôm nay bỏ đi, anh về phòng của mình, có được không?" Không phải cô bảo thủ, mà là chưa tiêu hóa được chuyện kia.
Chú và cháu?... Mỗi lần nghĩ tới quan hệ của hai bọn họ, cô lại cảm thấy khó chịu.
"Sao vậy, không muốn?" Lăng Lạc An nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn cô thăm dò và suy đoán, ngữ điệu có chút hách dịch, "Chẳng lẽ là chồng sắp cưới, ngay cả chút quyền lợi ấy cũng không được?"…
"Quyền lợi?" Ngữ điệu của anh khiến Nguy Đồng tức giận, "Có chịu cho hay không là do phụ nữ quyết định. Cái chiêu với người phụ nữ khác anh đừng dùng với em!"
"Nói như vậy, em không muốn sao?" Khuôn mặt tuấn tú dần dần tỏa ra một sự ngạo mạn điên cuồng. Ngón tay của anh khẽ vạch lên mặt cô, "Nguy Nguy, em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Phải biết rằng, phụ nữ thành phố Z này còn đang xếp hàng đợi lên giường với anh. Em thật sự không muốn thử?" Ngón tay anh lướt xuống cằm, trượt xuống cổ, hướng về phía ngực cô.
Bàn tay nghịch ngợm bị Nguy Đồng không do dự đẩy ra, "Không muốn!" Tự vạch áo cho người xem lưng, thứ cô ghét nhất chính là lịch sử phong lưu trước kia của anh. Đừng bảo hôm nay không chịu, ngày mai, ngày mốt, ngày kia cô cũng không chịu. Anh muốn lên giường với cô? Vậy thì anh cứ chờ đi!
Ngón tay trượt xuống ngực Nguy Đồng cuối cùng cũng dừng lại, anh thu tay về, cúi đầu nhìn cô thật lâu, cuối cùng thấp giọng, "Nguy Nguy, đừng quên, hai chữ này là em nói."
Uy hiếp cô? Cô nheo mắt lại, sau đó cũng cười, "Vâng, em sẽ không quên, anh tốt nhất cũng đừng quên!" Cô kéo cửa ra, "Trở về phòng đi, thiếu gia!"
***
Sáng hôm sau, Nguy Đồng tự mình đi ngâm suối nước nóng.
Trải qua một đêm, sự tức giận trong lòng cũng bớt đi không ít nhưng cô không định chủ động tìm Lăng Lạc An. Hình Phong Phong đã nói, lần cãi nhau đầu tiên giữa nam và nữ, người thỏa hiệp trước sẽ quyết định vị trí sau này.
Anh vốn đã đủ kiêu ngạo rồi, tiếp tục thuận theo anh, e rằng sau này một chút quyền chủ động cô cũng không có. Điều này thật sự trái lại nguyên tắc bướng bỉnh của cô. Thử nghĩ có một ngày, cô cũng giống như mấy cô gái kiều diễm khác,.... mặc gợi cảm khép nép bên cạnh anh, dùng đôi môi đỏ hấp dẫn gọi một tiếng: Lăng thiếu gia!
Cảnh tượng ấy cô nghĩ đã thấy rùng mình, thôi xin miễn!
Chỗ này là suối nước nóng chuyên dùng cho khách quý của khách sạn, mấy hồ vương bích xây giữa rừng đá và trúc, rất yên tĩnh tao nhã, ngoài cô ra hầu như không có ai. Vừa ngâm mình không lâu, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới. Anh mặc quần bơi, trên người khoác một chiếc khăn tắm màu trắng. Lần đầu tiên thấy anh để lộ thân hình, Nguy Đồng mới hiểu lý do tại sao anh thích cởi quần áo người khác như vậy.
Thân hình anh quả thật rất đẹp, đường nét cường tráng, không một vết sẹo, màu da cũng rất khỏe mạnh, kết hợp với gương mặt tuấn tú, rất đẹp mắt. Cô đang suy nghĩ Lăng thiếu gia chủ động tìm đến, cô nên nói gì để làm rõ sự việc, kết quả trên con đường nhỏ giữa rừng đá chật hẹp xuất hiện thêm một cô gái trẻ, dung mạo diễm lệ.
Cô gái mặc bikini màu trắng, đầu xuân thời tiết vẫn rất lạnh, nơi đây lại là bên ngoài, nhưng cô không hề khoác thêm khăn tắm. Bước đi nhẹ nhàng đó, thân hình đong đưa đó, giống như đang bước trên bãi biển Hawaii rực rỡ.
"Lạc An!" Cô cười gọi anh một tiếng, "Sao anh lại lấy khăn tắm của em, anh ra đây mà không mang theo, không biết em sẽ lạnh ư?"
Binh! Đầu Nguy Đồng như bị người ta gõ một cái. Tình huống gì đây?
"Nguy Nguy?" Hai người đi đến mép nước, Lăng Lạc An lúc này mới giả bộ vừa nhìn thấy cô, ánh mắt đào hoa hấp háy, "Thì ra em đã đến trước rồi, chẳng trách vừa nãy anh gọi điện không thấy nghe máy."
"Lạc An, giới thiệu một chút đi?" Nguy Đồng còn chưa mở miệng, người đẹp kia đã nói trước.
"Nguy Đồng." Anh lời ít ý nhiều, "Jane Vinis."
Jane Vinis lại cười, ước chừng Lăng Lạc An giới thiệu như vậy khiến cô rất hài lòng, cô gật đầu với Nguy Đồng rồi bước xuống hồ bên cạnh. Lăng Lạc An nói với Nguy Đồng "Anh qua bên đó nói chuyện với cô ấy", rồi cũng bước xuống hồ bên cạnh.
Nguy Đồng không nói gì, ngồi trong làn nước ấm xem hai người đối diện.
Nói chuyện rất vui vẻ, khoảng cách rất gần, thỉnh thoảng lại có vài động tác thân mật như đẩy vai cốc đầu... Khốn nạn, anh định làm gì vậy?
Chẳng lẽ, vì chuyện hôm qua nên anh đang cố ý chọc giận cô?
Lăng Lạc An, anh ấu trĩ như vậy sao?
Hai người nói chuyện chừng mười phút, tuy rằng thân mật, nhưng không thấy có g