thì nhìn vào mặt Hy Lôi, sắc mặt vàng vọt như một bông hoa thiếu nước, không hề có chút huyết sắc nào, đau lòng xoa nhẹ lên má cô, hỏi:
- Đúng thế, em sao thế, sao sắc mặt lại xấu như vậy?
Hy Lôi giận dỗi gạt tay Hứa Bân ra, nói:
- Tại anh làm cho tức chứ sao! - Lúc này, mẹ chồng đã nguôi giận, chạy sang định lý luận với Hy Lôi chuyện ban nãy, thấy con trai hỏi Hy Lôi có phải bị ốm không, rồi lại nhìn sắc mặt Hy Lôi, lập tức tỏ ra vui mừng, hỏi:
- Hy Lôi, có phải con có thai rồi không?
Hy Lôi thấy mẹ chồng chủ động chạy sang nói chuyện với mình, không cũng thể mặc kệ bà, bèn nói:
- Không thể nào, chuyện này con biết mà!
Mẹ chồng vẫn còn chìm đắm trong niềm vui mà rất có thể sắp xảy ra, quan tâm hỏi:
- Con bảo Hứa Bân mai đưa con tới bệnh viện khám xem sao. Nhìn con thế này thì chắc là có thật đấy! Ngoan, đi khám xem.
Hy Lôi chỉ đành gật đầu bừa, mẹ chồng mới chịu ra ngoài.
3.
Tối hôm đó, Hứa Bân vì sự thô lỗ của mình mà cảm thấy có lỗi và đối xử với Hy Lôi vô cùng dịu dàng, đóng cửa phòng lại, quỳ xuống xin lỗi rồi lại rót sữa cho Hy Lôi, đấm lưng cho cô, nhỏ thuốc mắt cho cô, hai người như quay lại thời yêu nhau. Rồi anh lại luôn miệng kể chuyện cười cho Hy Lôi:
- Những tổng kết của một người đàn ông 50 tuổi: khi phụ nữ 8 tuổi, anh phải bịa chuyện để nịnh cô ta ngủ. Khi phụ nữ 18 tuổi, anh phải bịa chuyện để lừa cô ta ngủ với anh. Khi phụ nữ 28 tuổi, anh không cần bịa chuyện, cô ta cũng ngủ với anh. Khi phụ nữ 38 tuổi, cô ta sẽ bịa chuyện để anh ngủ với cô ta. Khi phụ nữ 48 tuổi, anh phải bịa chuyện để không phải ngủ với cô ta.
Hy Lôi bật cười nghiêng ngả với câu chuyện tục tĩu nhưng đầy triết lý này, ôm chặt Hứa Bân, hỏi:
- Thế bây giờ bọn mình đang ở giai đoạn nào?
Miệng Hứa Bân như bôi mật:
- Em mãi mãi chỉ 18 tuổi, anh phải bịa chuyện để được ngủ với em! Nào, cưng, ngủ thôi!
Bàn tay “hư đốn” của anh chạm vào nơi mềm mại nhất trên ngực Hy Lôi, cơ thể nặng nề của người đàn ông che lấp cả Hy Lôi. Nụ hôn nóng bỏng và thô bạo của Hứa Bân rớt xuống, đánh thức ngọn lửa đam mê đã ngủ say trong cơ thể Hy Lôi, cô cũng nhiệt tình hôn trả lại anh, ôm chặt lấy vai anh, giây phút đó, trái tim cô bỗng dưng dấy lên nỗi thương cảm vô hạn: Đàn ông dùng phương thức này để chuộc tội sao? Người đàn ông này có mãi mãi yêu mình, mãi mãi nằm trên giường cùng với mình như giây phút này không?
Thế là, cũng giống như đêm đầu tiên của cô với Hứa Bân, vào phút cao trào, cô rơi nước mắt, có cảm giác hoảng hốt như đánh mất một thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đêm hôm đó Hy Lôi không mất ngủ nữa, cô mệt mỏi vùi đầu vào ngực Hứa Bân và chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm, cô lại mơ thấy người phụ nữ áo trắng, bộ quần áo trắng muốt, mái tóc rối tung, không nhìn rõ gương mặt, đứng ở đầu giường của Hy Lôi, nhìn cô rất lâu, không lên tiếng. Trong cơn mơ, Hy Lôi cố gắng mở thật to mắt, bỗng dưng người phụ nữ đó đi về phía Hứa Bân, dường như định trèo lên giường. Hy Lôi sợ hãi hét to một tiếng rồi tỉnh dậy.
Hứa Bân cũng tỉnh dậy, bật đèn ngủ lên, Hy Lôi trốn vào sau lưng anh, miệng vẫn hét:
- Ma kìa! Ma kìa!
Hai người cùng định thần lại nhìn, thì ra là mẹ Hứa Bân. Mẹ chồng bị tiếng hét đột ngột của Hy Lôi làm cho giật mình, ngượng ngùng nói:
- Nửa đêm mẹ dậy đi vệ sinh, nhân tiện qua xem Hứa Bân có đạp chăn ra không, nửa đêm mà bị lạnh là dễ cảm lắm. Hy Lôi này, mấy lần con đạp chăn sang một bên, thế thì sao được!
- Mẹ, mẹ đi ngủ đi, nửa đêm không ngủ, mẹ không mệt à! - Mẹ chồng đi ra ngoài. Lúc này Hy Lôi mới hoàn hồn lại, nhìn theo cái bóng của mẹ chồng, bộ áo ngủ màu trắng sữa, mái tóc rối tung, trong phút chốc cô hiểu ra. Thì ra mấy hôm nay không phải cô nằm mơ mà là trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nhìn thấy mẹ chồng chạy sang đắp chăn cho Hứa Bân. Người phụ nữ này giống như một hồn ma vậy, tối nào cũng bước vào, dùng ánh mắt đố kỵ âm thầm quan sát con trai và con dâu đang ngủ, có lúc họ ôm nhau, có lúc thì cả hai đều trần truồng. Nghĩ đến đây, sự xấu hổ và phẫn nộ dâng ngập lòng cô.
Hứa Bân ôm chặt Hy Lôi vẫn còn đang sợ hãi, an ủi:
- Ngủ đi, không sao đâu!
Ngày hôm sau, Hy Lôi bị ốm nặng.
Chương 6: Tình địch của Hy Lôi
Hy Lôi bị ốm, sốt cao tới 39 độ, mặt đỏ bừng, sờ lên nóng bỏng cả tay. Từng giọt nước biển lạnh lẽo theo chiếc kim nhọn hoắt truyền vào cơ thể cô, cơn sốt giảm dần.
Mẹ chồng và Hứa Bân cùng trông Hy Lôi truyền nước, mẹ chồng cứ kiên quyết bắt Hứa Bân đưa Hy Lôi tới khoa sản, đã hơn một tháng nay cô không có kinh rồi.
Không lâu sau có kết quả kiểm tra, cô không mang thai. Điều này khiến mẹ chồng thấy thất vọng.
Hứa Bân rất lo lắng, hỏi bác sĩ:
- Nhưng cô ấy bị bệnh gì ạ? Cả ngày chẳng ăn được gì, lại hay mất ngủ, sắc mặt thì vàng vọt, còn tưởng là mang thai nữa!
Vị bác sĩ to béo nghe thấy thế bèn nói:
- Hay là bị bệnh trầm cảm! Năm ngoái có một sản phụ mắc bệnh trầm cảm, suýt nữa còn tự sát! Thử đưa tới khoa Thần kinh ở tầng 3 khám xem!
Từ khoa sản đi ra, mẹ chồng còn cằn nhằn:
- Bác sĩ bây giờ chỉ toàn lừa gạt người ta, không tiêu ít tiền ở bệnh viện của họ là không chịu bỏ qua, không tìm ra bệnh gì thì nói là bị trầm cảm, lần đầu tiên mẹ nghe nói có bệnh này đấy.
Hứa Bân dìu Hy Lôi yếu ớt đi, nói:
- Thôi cứ đi khám xem sao, nghe lời bác sĩ không sai đâu.
Ở khoa Thần kinh, cuối cùng bác sĩ cũng chẩn đoán Hy Lôi bị mắc bệnh trầm cảm nhẹ, kê cho Hy Lôi một ít thuốc, rồi lại dặn dò Hứa Bân:
- Bệnh trầm cảm không thể coi nhẹ được đâu, phải thường xuyên cổ vũ người bệnh, bớt thời gian dành cho sở thích, hứng thú của mình, thường xuyên ra ngoài vận động, trò chuyện với bạn bè, uống trà, giải trí, nếu có thể nữa thì đi du lịch, tạo cho cô ấy môi trường thoải mái, tự do, như thế sẽ đỡ hơn.
Hứa Bân gật đầu như bổ củi:
- Dạ tôi biết rồi ạ.
Từ bệnh viện đi ra, mẹ chồng vẫn thấy khó hiểu:
- Bọn bác sĩ này thật là thất đức, người không có bệnh mà vào bệnh viện cũng thành có bệnh!
Về tới nhà, đỡ Hy Lôi nằm xuống, uống thuốc xong xuôi, Hứa Bân lại phải đi làm. Vừa thấy Hứa Bân định đi, nước mắt Hy Lôi không nhịn được lại rơi xuống, ngồi dậy ôm chặt lấy cổ Hứa Bân:
- Ở nhà với em, em không muốn ở nhà một mình!
Hứa Bân oang oang nói:
- Sao lại ở nhà một mình, còn có mẹ anh mà. Ngoan nhé! - Nghe Hứa Bân nói thé, Hy Lôi buồn bã quay mặt đi. Nằm trên giường, đầu óc cô rối bời, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi, một lát sau lại mơ thấy người phụ nữ áo trắng, rồi mơ thấy mình bị lạc đường, trong một tòa nhà rộng lớn và lạnh lẽo, có rất nhiều căn phòng, rất nhiều cánh cửa, Hy Lôi chạy khắp nơi tìm Hứa Bân, mở từng cánh cửa, nhưng bên trong chỉ trống không, cuối cùng, cô phát hiện một cánh cửa để ngỏ, bèn bước vào, vui mừng kêu lên:
- Hứa Bân, Hứa Bân, anh có ở đây không? - Bỗng dưng, một con quái vật mặt xanh từ trong phòng lao ra, nhe nanh múa vuốt, Hy Lôi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cả người toát mồ hôi lạnh.
Bên ngoài vang lên tiếng quét nhà của mẹ chồng.
Hy Lôi kéo chăn lên che kín mặt mình, che kín những giọt nước mắt vừa lau khô giờ lại trào ra. Khoảng thời gian vô âu vô lo trước kia đã biến mất như một cơn gió từ lúc nào?