“Chớ vội tức giận, trước hết nghe hết lời của ta.”
“Gặp quỷ! anh còn muốn nói điều gì?”
“Ta muốn nói thật ra thì phương pháp rất đơn giản. . . . . .”
Từng trận rên rỉ cùng hô hào ở trên không ngừng vang vọng. Đêm chưa sâu, cả tòa trong phòng đã là xuân ý vô biên.
Chương 4.2
Nhâm Chi Giới ngồi ở trước quầy ba, một chén tiếp một chén uống xuống bụng, cháy dạ dày của hắn cùng tâm của. Hắn không biết mình đến tột cùng uống xong bao nhiêu rượu, chỉ biết mình tâm đi theo tiếng rên rỉ từng đợt trên lầu kia mà càng thêm co rút nhanh, cả người tựa như dây cung căng thẳng tùy thời sẽ gảy lìa một loại.
Sau một tiếng hô hào mãnh liệt trong tiếng thở dốc cùng than nhẹ, đi theo chính là tiếng thủy tinh bể.
Nhâm Chi Giới trong tay nắm ly rượu mạnh đến bể, mảnh vụn quẹt làm bị thương, không tới mấy giây, trên tay hắn đã máu tươi lan đầy.
“Ông trời! Nhâm Chi Giới, anh ở đây làm cái quái gì!” Vừa mua đồ trở về Quan Vũ Điệp vừa nhìn thấy vết thương trên tay hắn, liên tục không ngừng bỏ lại bao lớn bao nhỏ trong tay chạy như bay hướng hắn, gấp gáp nâng tay của hắn, cất giọng hô: “Cao thẩm! Cao thẩm!”
Nhâm Chi Giới rút về tay, nhàn nhạt nói: “Đừng kêu rồi, bà ấy hôm nay nghỉ phép.”
“Nghỉ phép? Trùng hợp như thế!” Quan Vũ Điệp khẩn trương đến mày nhíu lại chung một chỗ, “Hộp cấp cứu đâu? Vết thương của anh phải mau xử lý.”
“Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại.” Nhâm Chi Giới từ miệng túi lấy ra một cái khăn tay tùy ý lau ở trên tay, lại duỗi thân tay đi lấy rượu.
“Đừng uống nữa.” Quan Vũ Điệp cầm lấy chai rượu đem nó dấu ra phía sau. Cả phòng khách đều là mùi rượu, trời mới biết hắn uống bao nhiêu?”Anh nếu như không muốn cho em thay anh xử lý vết thương, ít nhất phải đến bệnh viện một chuyến, được không? Nếu như có mảnh vụn không cẩn thận ở lại trong vết thương sẽ nguy .”
“Anh nói rồi không có gì đáng ngại, đưa rượu cho anh.” Nhâm Chi Giới đứng dậy muốn lấy chai rượu phía sau nàng, tay hướng nàng ngang lưng tìm kiếm, nàng không thuận theo né tránh.
Tránh qua tránh lại, hai người cước bộ mất thăng bằng, song song hướng ghế sa lon bên cạnh ngã xuống.
“A!” Quan Vũ Điệp lên tiếng kinh hô, chai rượu từ trên tay rơi xuống, tại chỗ bể đầy đất.
“Em đem rượu của anh phá hủy.” Nhâm Chi Giới thân thể đè ở trên người nàng, từng cái tế bào cũng có thể cảm giác được phía dưới đường cong mềm mại phập phồng, dục hỏa chìm giữ tại trong cơ thể đã lâu trong phút chốc bị thiêu đốt.
“Nhâm Chi Giới. . . . . .” Nàng đưa tay muốn đẩy ra hắn, hắn lại cũng không nhúc nhích nhìn nàng, làm nàng bỗng dưng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Ánh mắt của hắn trở nên vẩn đục sương mù, rượu cồn cùng với thanh âm mây mưa trên lầu khiến cho hắn dục hỏa càng không thể thu hồi, mà trước mắt nhuyễn ngọc ôn hương hắn khước từ không được, cũng không muốn khước từ.
Nữ nhân này thương hắn không phải sao? Thật yêu hắn, thật lâu, thật lâu, nếu nàng thương hắn, hắn tại sao không thể ôm nàng, muốn nàng?
“Anh muốn ôm em, Quan Vũ điệp.” Vừa nói, cũng không đợi nàng đáp ứng, hắn lửa nóng đã nhiệt liệt đặt lên môi nàng, một đường triền miên xuống, bàn tay thăm dò vào cổ áo của nàng, cỡi ra áo ngực của nàng, bời vì bị hắn nhiệt liệt xoa bóp mà đứng thẳng.
“Nhâm Chi Giới. . . . . .” Nàng thở gấp không ngừng, toàn thân giống như là bị ném đến trong lò lửa nóng rực, mỗi cái hôn của hắn, một cái đụng vào như sắt kìm một loại, khống chế linh hồn của nàng cùng thân thể.
Cúi đầu liếm xuống đến phần dưới bụng của nàng đúng ngay quần nhỏ mỏng mềm mại che đậy chỗ tư mật rung động, Nhâm Chi Giới không thể chờ đợi được nữa kéo quần của nàng, đem bàn tay dò xét đi vào, vuốt ve bắp đùi trắng nõn của nàng, tiếp liền xoa nắn hoa tâm yếu ớt kia.
Quan Vũ Điệp khẽ rên lên tiếng, muốn đưa tay chặn lại chỗ mang đến nóng rang cùng ngọn lửa, thân thể lại không tự chủ được càng thêm nghênh hướng hắn.
Nàng tại sao muốn cự tuyệt đây? Ngày nay nàng chờ thật lâu, Nhâm Chi Giới rốt cục cũng chịu ôm nàng, yêu nàng, nàng tại sao muốn kháng cự?
Không, nàng không cần kháng cự, bởi vì nàng thương hắn, hắn muốn, nàng liền cho hắn.
Nàng than nhẹ thở gấp không ngừng kích thích giác quan Nhâm Chi Giới, hắn cúi đầu liếm trên hai ngực đẫy đà phơi bày bên ngoài của nàng, bàn tay gia tốc thăm dò vào bên trong nàng mà mãnh liệt kéo ra đưa vào.
Quan Vũ Điệp không nhịn được hắn trêu chọc như vậy, một tiếng tiếp một tiếng hô hào từ miệng tràn ra, hai tay của nàng thật chặt trèo ở bờ vai của hắn, cùng hắn càng thêm gần sát.
“Em yêu anh, Nhâm Chi Giới.” Trên y phục người nàng đã bị hắn kéo hết, làn váy cũng bị hắn trêu chọc vén lớn trên đùi, cơ hồ cùng trần truồng không khác.
Nhâm Chi Giới nghe vậy nhìn nàng, nhưng không có dừng lại động tác, lúc nàng đạt tới cao triều, đồng thời hắn cởi quần nhất cử thẳng tiến vào nàng.
“A!” Nàng khóc hô lên thanh âm, hai chân thật chặt quấn lên hông của hắn.
Giống như nguồn nhiệt chôn giấu ngàn vạn năm trong nháy mắt mà nổ tung, theo hắn cuồng liệt dũng mãnh đẩy đưa, đầu ngón tay của nàng thật sâu lâm vào lưng của hắn, cùng nhau lần nữa bay lên thiên đường tình dục. . . . . …
***
Khuyết lạc vào phòng làm việc một hồi lâu rồi, lại thấy Nhâm Chi Giới nhìn văn kiện trên bàn làm việc không ngẩng đầu lên, không chút nào phát hiện hắn đến. Vốn là muốn nhìn hắn đến khi nào mới có thể phát hiện mình tồn tại, bất quá, ở năm phút đồng hồ sau, Khuyết Lạc đã bắt đầu không nhịn được.
“E hèm.” Khuyết Lạc cố ý ho nhẹ thanh âm, rốt cục thuận lợi đưa tới chú ý của Nhâm Chi Giới.
“Thiếu chủ? Anh tới khi nào?” Nhâm Chi Giới nghe tiếng giương mắt, đứng lên đi về phía hắn, trong vẻ mặt không nhìn ra từng tia một khác thường nào.
” Làm việc?” Khuyết lạc sờ sờ cằm, mặt quỷ quyệt nhìn hắn, “hay là còn muốn nữ nhân?”
Không có thói quen nói láo cũng không thói quen ở trước mặt người Khuyết gia biện hộ, Nhâm Chi Giới lựa chọn trầm mặc mà chống đỡ.
“Cậu thật sự muốn tiếp nhận thiên kim tiểu thư Quan Vũ Điệp? Cho ta nhắc nhở cậu một câu, nàng cũng không phải là nữ nhân tùy tiện vui đùa một chút.”
Nhâm Chi Giới nhìn Khuyết Lạc một cái, vẫn là không lên tiếng.
Hắn dĩ nhiên biết Quan Vũ Điệp không phải nữ nhân có thể vui đùa một chút, nếu không theo trình độ nàng quấn hắn, hắn cùng với nàng đã sớm phát sinh quan hệ, sẽ không chờ đến tối ngày hôm qua.
“Hối hận?” Khuyết Lạc hiểu rõ tựa như liếc hắn một cái, “Say rượu mất lý trí, cậu không nên uống nhiều rượu như vậy.”
“Vũ Điệp là một cô gái tốt.” Chẳng qua là không phải là hắn muốn nữ nhân.
“Đó, ý của cậu là cũng không phải là không muốn kết hôn nàng đi?”
“Chi Giới không có nói như vậy.”
“Nếu như cậu thật thích cô ấy, hôn sự với cô ấy giao cho ta làm, bảo đảm một chút vấn đề cũng không có, như thế nào?”
“Chi Giới cám ơn Thiếu chủ quan tâm, hôn nhân còn không gấp.”
“Đúng vậy a, không vội, không vội, bất quá. . . . . . cậu tối hôm qua tốt nhất có các biện pháp phòng hộ, nếu không làm lớn bụng nữ nhi của lão Trấn là không gánh hết tội. Đúng rồi, ta đi vào là muốn nói cho cậu biết, buổi trưa ta hẹn Lăng nhi ăn cơm, cậu cùng đi đi.”