Cho đến khi , trong lúc vô tình, cô nhìn thấy hình của anh trên tạp chí, liền biết được…Anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tư Ngải Thuý.
“ A! Công ty gì chứ? Có thể là một nhân viên thường phụ giúp tổng giám đốc a!” – Ông thế nào cũng không chịu nghĩ tốt về người đàn ông kia . Dù sao chính anh ta đã khiến cho con gái ông chưa cưới đã mang thai.
"Không phải vậy, công ty của anh ấy là đặc chuyên về thiết kế, sản xuất đồng phục, còn có mỹ phẩm bảo dưỡng …...nhân viên của anh ấy cũng không ít." – Thiên tuệ ngầng đầu giải thích với ông.
“ Vậy anh ta biết con sinh đứa bé, có phải hay không muốn đem Lạc Tư đi?” – Nghĩ đến chuyện người kia ngày mai muốn đến nhà, bà không khỏi có chút lo lắng. Bà thật sự không muốn xa đứa cháu này.
"Mẹ, anh ấy là ba của Lạc Tư.” – Thiên Tuệ cũng phủ nhận.
“ Nhưng nó không có trách nhiệm của một người ba, sao lại muốn mang Lạc Rư đi?” – Ông quát.
“ Ba , là lỗi của con, là con không cho anh ấy biết chuyện con mang thai, không thể trách anh ấy” – Ba cô tức giận là chuyện tất nhiên, Thiên Tuệ có thể hiểu nhưng mà vẫn không có cách nào mà cãi lại ông.
“ Vậy con muốn đem Lạc Tư trả lại cho anh ta sao?” – Ông nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất mãn.
“ Ông à, con gái cũng đã lớn rồi, trong lòng có tính toán. Ông cũng đừng can thiệp vào quyết định của nó.” – Bà lay nhẹ cánh tay của chồng mình , muốn ông bớt giận. Bà rất hiểu con gái mình, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Giống như chuyện ông bà bắt nó bỏ đứa bé, nó cũng không tiếc , liền trốn nhà đi.
“ Làm sao có thể như vậy? Ba nói cho con biết, nếu ngày mai anh ta đến để đem Lạc Tư đi, ba sẽ không bỏ qua đâu!” – Ông nói xong liền tức giận, đứng dậy đi vào phòng.
“ Thiên Tuệ, con hãy suy nghĩ cho thật kĩ, nếu con muốn để cho Lạc Tư đi, mẹ cũng không có phản đối. Dù sao con cũng đã lớn, đây chính là quyết định của con.” – Bà nhẹ nhàng nói với con gái của mình rồi cũng theo chồng đi vào phòng, để Thiên Tuệ ngồi một mình ở phòng khách.
A………….Cô nên làm gì? Chỉ đưa Lạc Tư đi, ba cô đã tức giận như vậy. Nếu ba biết, Tư Bì Nhĩ muốn dẫn cả cô đi, không biết ông sẽ có phản ứng gì?
Một đêm này, cô mất ngủ.
Chương 6
Bước vào nhà,Thiên Tuệ liền nhìn thấy ba đang chơi với Lạc Tư, còn nghe thấy âm thanh trong nhà bếp, chắc là mẹ cô đang chuẩn bị bữa tối.
“ Mẹ……..”- Nghe tiếng mở cửa, Lạc Tư nhanh chóng nhào tới ôm lấy chân cô. Lại nhìn Tư Bì Nhĩ, Lạc Tư lại càng vui vẻ:
“ Ba, ôm……”
"Lạc Tư, hôm nay ngoan ngoãn có hay không?" - Tư Bì Nhĩ ôm lấy con trai của mình, véo nhẹ mũi nó nói.
Vốn là cô nên hỏi nhưng bây giờ những lời đó lại phát ra tư miệng của anh khiến cho Thiên Tuệ ngạc nhiên.
“ Thiên Tuệ, con về rồi……….”- BÀ từ phòng bếp đi ra, lại nhìn thấy một màn này.
“ A………….ba, mẹ. Anh ấy chính là Tư Bì Nhĩ, là ba của Lạc Tư.” – Đột nhiên bừng tỉnh, Thiên Tuệ có chút hốt hoảng giới thiệu.
“ Bác trai, bác giá, hai người khoẻ? Đột ngột xuất hiện, thật xin lỗi.” – Tư BÌ Nhĩ hướng hai người gật đầu, cũng không muốn đem Lạc Tư thả xuống.
“ Đừng đứng ở đó nữa, mau vào ngồi đi.” – Bà nhìn anh một cái rồi quay người vào phòng bếp, chuần bị trà.
Quả nhiên là cha con, nửa điểm cũng không lừa được người, anh ta thật sự chính là ba của Lạc Tư.
“ Ngồi đi!” – Sắc mặt ông rất khó coi. Cả ngày hôm nay, ông nghe thấy cháu trai của mình không ngừng nhắc tới ba của nó, nó nhớ ba của nó như thế nào. Nghe thấy vậy, tâm tình của ông rất khó chịu. Hiện tại gặp được anh ta, trong lòng lại càng không vui.
" Tư Bì Nhĩ, anh vào đi!" - Xong rồi, ba không vui, sợ rằng chuyện tiếp theo sẽ rất khó nói! Tâm tình Thiên Tuệ nhất thời phiền muộn.
"Ba, có phải ba đến dẫn mẹ với con đi chơi không?” – Lạc Tư để ý thấy không khí trong phòng có chút nặng nề, liền cười lớn nói.
"Lạc Tư ngoan, để mẹ ôm, có được hay không?" – Thiên Tuệ đưa tay ra muốn ôm đứa bé.
"Không , con muốn cho ba ôm!" - Lạc Tư một mực từ chối.
“ Đến đây, uống chút nước đi.” – Mẹ của cô xuất hiện kịp thời, hoá giải bầu không khí xấu hổ này.
“ Tư Bì Nhĩ tiên sinh, tới uống trà đi.”
“ Bác gái, gọi cháu là Tư Bì Nhĩ được rồi.” – Anh mỉm cười đối mặt, trong lòng có chút hiểu cảm nhận của họ.
" Tư Bì Nhĩ, cháu nói tiếng Trung thật tốt, chúng ta vốn định dùng tiếng anh để nói chuyện với cháu.” – Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt gặp nhau, bà ngược lại không thể hiện cảm xúc tiêu cực, thái độ cũng rất ôn hoà.
“ Bác gái, bác quá khen.”
"A Tuyết, đừng nói đông nói tây nữa. Nói đi, hôm nay anh đến đây là có mục đích gì?” – Ông lôi kéo cánh tay của vợ mình, trừng mắt nhìn Tư Bì Nhĩ, mở miệng cũng không có chút khách khí nào.
"Ba, đừng như vậy, ba hù được Lạc Tư rồi." – Thiên Tuệ vội vàng xen vào nói.
"Không sao, Thiên Tuệ." - Tư Bì Nhĩ vỗ vỗ vai của cô. Muốn nói cô không cần khẩn trường
“ Bác trai, hôm nay cháu đến là muốn bác đồng ý cho hôn sự của cháu với Thiên Tuệ” – Anh vẫn mỉm cười đối mặt, thái độ cũng không có thay đổi.
“ Anh muốn cưới Thiên Tuệ?” – Ông cho là anh ta muốn đem LẠc Tư đi, không nghĩ tới lại như vậy, ông có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy. Xin bác gả Thiên Tuệ cho cháu." - Thu hồi nụ cười, sắc mặt Tư Bì Nhĩ bỗng trở nên nghiêm túc.
“ Bác trai, bác gái, cháu biết sự xuất hiện của cháu rất đột ngột, nhưng cháu là thật lòng muốn kết hôn với Thiên Tuệ, muốn cho Lạc Tư một gia đình hoàn chỉnh.”
Lời nói của anh khiến cho hai người trầm mặc.
“ Ba mẹ, ba mẹ đồng ý đi! Con muốn cho Lạc Tư một gia đình hoàn chỉnh.” – Thiên Tuệ thấy bầu không khí chuyển biến tốt hơn, liền vội vàng chen vào nói.
“ Vậy các con tính khi nào thì kết hôn?” – Con gái nói đúng, bất kể như thế nào cũng nên để cho Lạc Tư có một gia đình hoàn chỉnh. Ở điểm này, bà cũng không có ý kiến gì.
"Ta không đồng ý." – Ông trực tiếp nói.
"Ba …” – Thiên Tuệ la ầm lên
“ Muốn ta giao con gái cho một người ta không hiểu rõ, không bàn nữa!” – Ông kích động vỗ bàn nói.
Hừ! Cho dù lời của anh ta đúng, nhưng ông cũng sẽ không tin tưởng, không đồng ý chuyện này!
“ Bác trai nói đúng” – Tư Bì Nhĩ đồng ý với lời của ông.
“ Nếu như bác muốn biết gì ở cháu thì xin cứ hỏi, cháu tuyệt đồi sẽ không giấu giếm.”
"Hừ! Chỉ nói bằng miệng, sao có thể tin” – Ông quay mặt qua chỗ khác, hoàn toàn không cho anh cơ hội.
"Ba!"- Quả nhiên đúng với suy nghĩ của cô. Ánh mắt Thiên Tuệ hướng tới mẹ của mình.
"Ông à…"- Bà mới mở miệng nói đã bị ngắt lời.
"Mời trở về!" – Ông đứng dậy, phất áo bỏ đi.
“ Ông à!” – Ai! Ông ấy sao lại ngoan cố như vậy? Bà gọi ông nhưng ông cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi đến phòng, để lại một bầu không khí lúng túng.
"Bà , ông làm sao thế ạ?” – Từ đầu đến cuối, Lạc Tư không hiểu mọi người đang nói gì, cũng không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy.
"Lạc Tư, không có việc gì, chỉ là thân thể của ông không thoải mái mà thôi." – thiên Tuệ vội vàng trấn an con trai.
“ Xấu hổ, Tư Bì Nhĩ, cháu cứ về trước đi! Chuyện của cháu và Thiên Tuệ, bác sẽ nói với ông ấy.” – Bà thở dài nói.