Ừ!” La Lam nở nụ cười muốn cho Hạ Dĩnh yên tâm, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, Hạ Dĩnh nhìn mẹ đang nghỉ ngơi, lúc này mới để ý đến, chẳng biết từ lúc nào tóc ở hai bên mang tai của mẹ đã bạc trắng, khóe mắt có thêm vài nếp nhăn nhỏ, hai gò má cũng không còn phúng phính như trước, thân hình cũng ốm đi rất nhiều.
“Mẹ, hôm nay chúng ta đến nhà hàng xin nghỉ làm, được không? Hôm nay mẹ nhất định phải đồng ý với con, về phần nợ nần cùng với phí sinh hoạt, tiền lương của con có thể đáp ứng đủ, con không muốn mẹ lại mệt nhọc như vậy nữa.” Hạ Dĩnh ngổi xuống bên cạnh chân của mẹ, đau lòng khẩn cầu.
La Lam mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt con gái vô cùng lo lắng, vuốt mặt con, ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Mẹ đồng ý với con, chờ lát nữa mẹ sẽ nhanh chóng xin nghỉ việc.”
Con gái nói không biết đã bao nhiêu lần, muốn bà xin nghĩ việc, nhưng bà không đành lòng để một mình con gái vất vả như vậy, cho nên vẫn không đồng ý, nhưng gần đây cơ thể bà xuất hiện một số vấn đề, bà thật sự sợ không biết nếu có chuyện không gì xảy ra, bỏ lại một mình con gái sống trên cõi đời này, bà làm sao có thể yên tâm?
Cho nên hôm nay bà đồng ý nghĩ việc, chĩ hy vọng ngày đó chậm đến.
“Thật sao! Tốt quá.” Hạ Dĩnh mừng rỡ ôm lấy eo mẹ, trong lòng vui vẻ nghĩ đến muốn mua chút đồ bổ bồi bổ cho mẹ, cô muốn mẹ luôn khỏe mạnh, mãi mãi ở lại bên cạnh cô.
——@@@———
Đầu mùa xuân, Newyork giữa trưa, sự lạnh lẽo không còn bởi vì mùa xuân đã đến, mà sao chỉ ấm được đôi chút, bởi dù cho mặt trời vào xuân có cố gắn phóng ra ánh sáng, nhưng khoảng sân rộng ngoài trời ở tầng 2 của Tập Đoàn Đế Tư, còn có ba năm nhân viên, bằng lòng để thân thể co rúm lại, ở bên ngoài vừa nhìn về phía công viên trung tâm trên phố, vừa hưởng thụ bữa cơm trưa đơn giản.
Hạ Dĩnh luôn luôn là người sợ lạnh, nhất định sẽ không trong thời tiết rét lạnh như thế này, lưu lại ở bên ngoài quá lâu, nhưng hôm nay cô lại trở thành một người phi thường ngồi ở khoàng sân rộng, một hơi môt hơi ăn loại Ham-bơ-gơ cô yêu thích nhất.
Lúc đầu, bởi vì mẹ cuối cùng cũng xin nghỉ việc mà tâm trạng của cô đặc biệt tốt, hẹn với Cầu An cùng đi mua Ham-bơ-gơ, nghĩ muốn cắn ăn cái bánh lớn một phen.
Nhưng ai ngờ Cầu An bào bạn trai Cầu An bất ngờ hẹn cô ấy đi ăn trưa, nên không thể làm gì khác hơn tự mình ở lại đây tận hưởng bữa ăn Ham-bơ-gơ.
Nhưng việc này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô thưởng thức thức ăn ngon, nhưng tình trạng tệ hại là lúc cô mua xong bữa trưa về công ty, cô tiến về phí thang máy, thì thấy Táp Nhĩ Đế Tư cũng đang đợi thang máy, vì vậy cô vội vàng chuyển hướng, quyết định đi lên lầu.
Đi đến tầng 2 là Hội trường giải trí, không chút suy nghĩ lập tức bước ra ngoài, bởi vì cô giờ phút này, cần nhất chính là một cơn gió lạnh thổi đến làm đầu óc hỗn loạn của cô do vừa gặp Táp Nhĩ Đế Tư tỉnh táo lại.
Cô hoàn toàn không muốn tránh người đó, lúc nào không xuất hiện, lại cứ xuất hiện lúc cô thưởng thức đồ ăn ngon, hoàn toàn làm ảnh hưởng sự ngon miệng của cô, hại cô ăn chưa đến một phần ba cái Ham-bơ-gơ liền dặt sang một bên.
Hắn đúng thật là ôn thần của cô mà!
Ngày đó lời cô nói với Câu An quả nhiên không sai, tên ôn thần này lỡ như thật sự xông vào thế giới của cô, cô khẳng định sẽ được đi gặp cha mình sớm hơn, cho nên từ hôm nay trở đi, tốt nhất đừng gặp hắn nữa, đỡ phải hại cô chết sớm.
“Ăn không vô sao?”
Một giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên, cắt ngang dòng suy tư của Hạ Dĩnh.
Hạ Dĩnh ngước đầu lên nhìn, Trời ạ! Trong lòng vừa mới nghĩ đến cái người không hi vọng gặp phải, giờ phút này cư nhiên lại ngồi trước mặt cô.
“Vậy tôi không khách sáo rồi!” Không chờ Hạ Dĩnh có phản ứng, Táp Nhĩ Đế Tư cầm lấy Ham-bơ-gơ trên bàn, lập tức trực tiếp cho thẳng vào miệng cắn.
Hắn….hắn cư nhiên lại lấy phần thức ăn cô đã ăn qua mà ăn tiếp? Trong mắt Hạ Dĩnh nhìn, cảm giác thực…..thực kì quái…
“Còn uống không?” Táp Nhĩ chỉ chỉ chén canh nấm đầm đà mùi vị gà trên tay Hạ Dĩnh.
“Hả? A..!” Hạ Dĩnh vẫn còn đang khiếp sợ, ngơ ngác lắc đầu một cái, ngoan ngoan mang chén canh đậm đà trên tay đưa lên. (@@)
Hai ba lần, Táp Nhĩ Đế Tư liền giải quyết xong cái Ham-bơ-gơ cùng chén canh lớn.
“Ăn ngon! Mua ở đâu?” Táp Nhĩ nâng lên đôi mắt đen như mang theo sóng điện, liếc nhìn Hạ Dĩnh dò hỏi.
“Ở bên kia.” Hạ Dĩnh đưa tay theo trực giác, chỉ chỉ về phía công viên trung tâm.
Táp Nhĩ nhìn theo hướng Hạ Dĩnh chỉ, ngoài trừ nhìn thấy một mảng toàn cánh rừng xanh, thì cái gì cũng không có, điều này không khỏi làm khóe môi Táp Nhĩ giương nhẹ.
Ngay lập tức, Hạ Dĩnh mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Dầy! Tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, cô liền trở nên giống như kẻ đần vậy à!
Cho nên mới nói hắn là ôn thần nha, tốt nhất cô nên tránh xa hắn một chút!
Táp Nhĩ nhìn về phía bên trong túi giấy, có phát hiện mới, “Còn có khoai tây chiên….”
(@@)
“Đó là tôi muốn ăn đấy!”
Không đơi Táp Nhĩ nói hết câu, Hạ Dĩnh nhanh chóng đoạt lấy túi giấy. Mặc dù bây giờ cô không muốn ăn gì, nhưng cũng không có nghĩa là buổi chiều cô sẽ không đói.
“Ham-bơ-gơ, canh cộng thêm khoai tây chiên tổng cộng là ba đô-la, Ham-bơ-gơ tôi chỉ ăn một phần ba, canh chỉ uống hai ngụm, còn khoai tây thì tôi muốn ăn, cho nên……..coi như anh cũng ăn hết một nữa.”
Cho dù hắn có là ông chủ của cô, nhưng không có nghĩa là phải để cho hắn ăn bữa trưa của cô mà không trả tiền.
Táp Nhĩ không nói một câu, chỉ là dùng ánh mắt thâm sâu khó dò mà nhìn thẳng cô.
Cô có nói sai gì không? Hạ Dĩnh bị Táp Nhĩ dùng ánh mắt dò xét nhìn, nhìn qua thật không biết phải làm sao.
“Anh…..anh sẽ không vì tôi không mời anh ăn cơm trưa, liền đuổi việc tôi đó chứ?” Hạ Dĩnh khẩn trương hỏi.
Cô đã quên, hắn có quyền khống chế sự sống chết của cô, đúng là một nửa phần đó đối với hắn không đáng kể gì, nhưng đối với cô mà nói, là cả một phần tiền đi tàu điện ngầm nha!
Nhưng mà, cô cũng không thể vì một nửa phần đó, mà thất nghiệp, tổn thất quá lớn!
“Thú vị…..thú vị!” Táp Nhĩ đột nhiên bật cười.
Cái câu ‘thú vị’ này của hắn là có ý gì hả? Hạ Dĩnh đột nhiên có dự cảm xấu, cảm thấy trong ánh mắt hắn khó nắm bắt được, giống như là che dấu điều gì đó, nhưng cô lại không thể nào nói ra được.
“Tổng giám đốc…..” hai vị nữ nhân viên vừa nói vừa cười đẩy ra cửa chính sân rộng, người lọt vào tầm mắt của các cô cũng chính là nhân vật lớn mà họ không thể nào ngờ được, điều này làm cho các cô vừa mừng lại vừa lo.
Vì tránh bị hiểu làm, Hạ Dĩnh vội vàng dọn dẹp mặt bàn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xem….xem như tôi mời anh đi!” Sau đó rất không tình nguyện trả lời Táp Nhị một chút, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Cô đã quên đây là công ty, cũng may là những tình cảnh vừa rồi không có người nhìn thấy, nếu không một nhân viên tạp vụ nho nhỏ cùng ngồi ăn thứ gì đó với đại Tổng giám đốc, còn muốn hắn trả tiền, người không hiểu chuyện còn tưởng rằng cô và hắn trong lúc đó có bí mật gì không thể cho ai biết a!
Nhưng trên thực tế, một màn hình ảnh này, đã đưa đến hiểu lầm rồi!
———@@@————
Tại bữa tiệc kỉ niệm tròn 50 năm của Tập Đoàn Đế Tư ở hội trường diễn ra vào buổi tối ngư