chứa đầy nước mắt, khuôn mặt sáng sủa lăn đầy nước mắt, khóc thút thít rồi nghẹn khóc đến nói không nên lời, ăn không vô…
Ngực hắn không lý do thu chặt lại, nhàn nhạt buồn đau, sau khi thấy “bóng lưng” cô thì dòng suy nghĩ của hắn trước giờ luôn rất rõ ràng lại lần nữa bị bộ dáng cực kỳ tội nghiệp của cô nhiễu loạn một cách nghiêm trọng, ngay cả sự bình tĩnh thường ngày cũng tạm thời chết đi, hắn vô tâm đi bắt bẻ tính thật giả trong lời nói của cô, chỉ nhớ thương muốn chạy trở về giúp cô giải quyết chuyện này, để cô nín khóc mỉm cười.
Theo lý, hắn không thể nào vì một người phụ nữ mà nhọc lòng, thậm chí ảnh hưởng công tác. Nhưng trên thực tế, hắn lại không có cách nào khống chế được việc suy nghĩ của mình bị cô gái kia chiếm đầy, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cô bị mắng đến nỗi cẩu huyết lâm đầu[2">, ngực tích tụ cũng theo đó mà từng trận co chặt lại…
“Sự khác thường” lúc này, nhất thời hắn cũng không nói ra được nguyên cớ. Có lẽ đúng như lời thư ký nói, nguyên nhân là vì cô là “chủ tịch phu nhân”, một người phụ nữ đã trở thành vợ của hắn, cho nên sao hắn có thể để cho một mình cô thừa nhận những áp lực, chỉ trích này, trong khi chính mình lại làm như không có việc gì không đếm xỉa đến, tiếp tục đi công tác.
Đúng vậy, nhất định là bởi vì vậy. Lại nói thế nào đi nữa, lúc trước là hắn đưa ra giao dịch này trước, hỏi tới trách nhiệm, đương nhiên là hắn thiếu cô, để cho một mình cô gánh chịu đau khổ thì thật sự không thể nào được…
Đoàn Bồi Nguyên không cách nào tìm được lời giải thích càng hợp lý hơn cho sự nôn nóng ở trong lòng kia, vì thế hắn nói như vậy để thuyết phục chính mình. Lo lắng cho cô, vướng bận vì cô, thuần túy đều là xuất phát từ trách nhiệm mà hắn đối với cái vai “làm chồng” này, không sai.
Nhưng mà hắn lại quên đi, chính mình chưa bao giờ nghĩ tới việc phải làm một người chồng, làm sao lại có ý thức trách nhiệm của người làm chồng?
Hắn đối với cô, kỳ thực lại chính là… dấu hiệu động lòng hết sức bình thường của một người đàn ông đối với người con gái mà thôi.
Mặt trời chiều ngã về tây, chợ chiều rộn ràng nhốn nháo ở xung quanh, các quầy hàng bán đồ ăn vặt tập trung đông người.
Trước một sạp bán đồ ăn kho, Giang Xuân Tuệ đang cầm ví trả tiền.
Phía trước, bà chủ sạp vừa vòng ra ngoài sạp, đem một túi đồ ăn giao cho một bé trai chừng năm, sáu tuổi. “Cái này cầm lấy đi, phải đợi mẹ đến mới có thể ăn đó.”
“Dạ.” Cậu bé gật gật đầu, hai mắt cứ nhìn chằm chằm túi đồ ăn treo trên cổ tay. Nó lập tức quên mẹ vừa mới dặn nó ở ngay tại chỗ chờ người. Bà chủ sạp quay người lại thì nó cũng quay đầu chạy, vội vã đi tìm mẹ mình đang đi lại ở một quầy hàng khác mua đồ ăn.
“Mẹ mẹ…” Cậu bé vọt qua những chiếc xe đỗ bên đường, thân mình be bé chợt trái chợt phải lách qua, mắt thấy sẽ bị xe chở hàng nhỏ đang chạy đụng phải.
“A…” Có người thét chói tai.
Đứng gần đó, Giang Xuân Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng theo đó mà ngừng thở, phản ứng ở những giây tiếp theo là chạy về phía trước…
“Tiểu quỷ, mày muốn chết à!”
Cô còn chưa có vọt tới, phía trước hiện ra một thân ảnh cao lớn. Có một người đàn ông “cướp base[3">” nhanh hơn so với cô, một phen ôm lấy đứa nhỏ kia, cao giọng trách mắng.
Đột nhiên bị nâng lên, cậu bé không bị trường hợp nguy hiểm trước đó dọa đến mà lại bị “độ cao” mình đang ở hiện giờ và người chú mặt lộ nét dữ tợn trước mắt này làm cho sợ tới mức gào khóc.
“Còn có mặt mũi khóc hả?” Đoàn Bồi Nguyên xách đứa nhỏ kia lên như bắt gà con, sắc mặt lạnh hơn, giống như đang nhìn thấy sinh vật da mặt dày nhất trên đời này.
Cách đó vài bước, Giang Xuân Tuệ nhìn thấy tình cảnh này, cô còn chưa có thời gian kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn thì đã bước bước dài tiến lên giành lấy thằng bé trong tay hắn, đem nó thả lại mặt đất một cách an toàn.
“Em trai ngoan, chú này không phải đang mắng em đâu, chỉ sợ em bị ô tô ở phía sau đụng phải, mông sẽ đau ơi là đau luôn đó.” Cô ôm đứa bé vẫn còn đang hoảng hồn, ôn nhu trấn an, vỗ nhẹ lưng của nó, dạy nó rằng chạy loạn ở trên đường cái giống như vậy là một chuyện rất nguy hiểm, nếu bị thương sẽ làm người lớn trong nhà rất lo lắng.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô gái ngồi xổm trên đất kia, lần đầu tiên nhìn thấy cô nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, bộ dáng lại ôn nhu uyển chuyển, hắn cảm thấy có chút không quen nhưng lại có một loại cảm xúc mềm mại quanh quẩn trong lòng, làm ấm những tế bào lạnh lùng của hắn, cũng làm nhu hòa vẻ mặt kết băng của hắn, dường như người được trấn an chính là hắn.
“Cho em kẹo que, chúng ta không khóc nữa được không?” Cô lấy ra kẹo từ trong ba lô, dời đi lực chú ý của đứa nhỏ.
Ở xa xa, cô thấy một người thiếu phụ đang chạy tới, chắc là mẹ của bé trai này.
“Hu… Hu…” Cậu bé khịt khịt mũi, dường như đang do dự có nên nhận phần “hối lộ” này không.
“Nếu em lau khô hết nước mắt, chị sẽ cho em… thiệp giấy hình cục cưng Bọt Biển (SpongeBob SquarePants)[4"> thêm nữa.” Cô tăng phần thưởng lên, trên người cô lúc nào cũng có một đống đạo cụ có thể lấy lòng trẻ con.
Rốt cuộc cậu bé ngừng nức nở hoàn toàn, lau nước mắt, nhận lấy quà. Đồng thời, mẹ nó cũng thở hồng hộc chạy tới nơi, sắc mặt xanh mét cảm ơn hai người bọn họ, hình như từ xa đã thấy màn nguy hiểm vừa rồi nên cô ta lộ ra bộ dáng hoảng hồn, chạy nhanh ôm con về nhà.
“Nó làm sai sao còn cho nó kẹo ăn!” Đoàn Bồi Nguyên hừ lạnh, hiển nhiên hắn cảm thấy thằng nhỏ nên bị đánh vô mông vài cái, nhớ cho kỹ cái giáo huấn này mới đúng, mà không phải nhận được “phần thưởng”.
“Thằng nhỏ đã sợ đến hết hồn rồi, sao anh còn lớn tiếng làm dữ với nó như vậy?” Trái lại cô chỉ ra chỗ sai trong thái độ của hắn mà hắn không biết, chỉ quở trách, đe dọa trẻ con cũng không thể làm cho tụi nó hiểu được nguy hiểm, chỉ biết khiến cho tụi nó thêm sợ hãi, thậm chí nghĩ lầm âm lượng lớn, nắm đấm cứng là có thể khiến cho người khác thuận theo, điều này căn bản là một phương pháp giáo dục bạo lực!
Đoàn Bồi Nguyên hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại, ánh mắt khinh thường của hắn nói rõ hắn lười tiếp tục đi ầm ỹ với cô .
Cô không thể tin nổi trừng hắn, đang muốn “thừa cơ giáo dục” hắn một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện không thích hợp…
“Sao anh có thể ở đây?” Người hẳn là phải đi công tác ở Nhật Bản chứ, sao có thể xuất hiện gần nhà cô?
“Mẹ vợ của tôi nói mỗi ngày tan tầm con gái bà đi ngang qua chợ đều sẽ tiện thể mua vài thứ về nhà, nói không chừng tới đây sẽ gặp được em.” Cho nên hắn bảo tài xế lái xe vòng vòng tới những khu chợ gần nhà cô, không nghĩ tới thực sự nhìn thấy cô, mà ngay lúc xuống xe, hắn lại bắt gặp tình huống bất ngờ nghìn cân treo sợi tóc kia.
“Anh đã tới nhà tôi?!” Cô đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không phải bởi vì thân thể không khỏe, mà là chột dạ…
“Nghe nói bà xã của tôi vì muốn kết hôn với tôi nên làm cuộc cách mạng trong nhà, khổ sở đến nỗi ngay cả cơm cũng ăn không vô, đàn ông như tôi đương nhiên phải tự mình tới cửa thuyết phục ba vợ, mẹ vợ đồng ý hôn sự này chứ.” Hắn hơi nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú cười như xuân về hoa nở, đáng tiếc lòng bàn chân cô lại lạnh thấu khắp cả người nên cô vô tâm tình thưởng thức, hai gò má phấn nhuận cứng ngắc, trắng bệc