watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Trừ Em Ra Còn Có Ai

Lượt xem :
gửi đi. "Chúng ta nhắn tin cho chú, đè xuống. Ừ, Duyệt Duyệt thật là giỏi đó ——" thưởng cho con gái một cái hôn lên má mềm.
Duyên phận là, có anh thật tốt.
—— Trái tim cô đơn.
Xuống tiết mục, về đến nhà đã gần mười một giờ.
Vừa bước ra thang máy, liền nghe trong nhà truyền tới tiếng khóc lừng lẫy, anh chưa về nhà, mà là đi đến nhà đối diện nhấn chuông cửa trước.
"Sao Duyệt Duyệt khóc thành ra như vậy?"
Uông Điềm Hinh ra mở cửa nhún nhún vai. "Tự bé làm mình đau đó, đã bảo bé đừng bò đến đầu giường nữa, đáng đời ăn đau khổ, đầu bị đụng u một cục, hiện tại đang ai cha gọi mẹ."
"Cô đừng nói mát thế chứ." Nào có con gái ngã nhào bị thương, mẹ ở một bên vỗ tay bảo hay?
Bé ở bên trong đang cố gắng khóc như Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, nghe được tiếng của người mình yêu quý, liền xiêu xiêu đổ đổ bò xuống giường, nện đôi chân ngắn chập chững đi tới, nước mắt nước mũi tèm lem, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Biết con gái không ai bằng mẹ, Uông Điềm Hinh rảnh rang nhíu mày. "Lại muốn cáo trạng." Cứ như cô cả ngày lẫn đêm đều chọc con gái, ăn hiếp bé thảm lắm vậy đó.
Quan Tử Ngôn khom người, giang hai cánh tay chờ đợi bé khóc sướt mướt tìm nơi nương tựa.
Xuyên qua thiên sơn vạn thủy, loại bỏ muôn vàn khó khăn tìm nơi nương tựa , thân thể nho nhỏ dựa vào, thút thít nức nở, âm thanh cầu xin thương xót phát ra ——
"Ba, ba . . . ."
Cắn chữ rõ ràng, không hề nhận sai, tiếng kêu làm hai nam nữ sửng sốt hóa thành tượng đá.
"Chú, chú, là chú! Duyệt Duyệt nói lại một lần, chú! Chú!" Quan Tử Ngôn đứng ở trước sô pha, hướng về phía em bé trên ghế sofa ân cần dạy bảo, không sợ người khác làm phiền mà lặp lại lần nữa.
Bé gái chín tháng vô cùng cố chấp, khăng khăng giữ ý kiến lại kêu: "Papa."
Gỗ mục được dạy lâu rồi cũng không biết, vừa té thì lại biết phát âm rồi, đây là lần đầu tiên bé phát âm rõ ràng thế, thật là quá thần kỳ.
Nếu như chiêu này có ích. . . . một đôi mắt của Uông Điềm Hinh chuyển nhanh như chớp, xem xét bên trong nhà có đồ vật gì đó thích hợp lấy ra "Kích động" trí nhớ của con gái, nói không chừng gõ thêm hai cái, IQ liền thăng bão tố lên 180, cả cửu chương cũng đều thuộc lòng!
Quan Tử Ngôn liếc thấy cô đang có ý đồ gì bèn nói "Nghĩ cũng đừng nghĩ, Uông Điềm Hinh."
@Vũ Nguyệt: bình thường mình hay thấy cha và con giành mẹ, nay xem mẹ và con giành ba cũng thú vị không kém. Ta nói đồ tốt là phải xí phần, xí papa trước chứ sao =">">
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Anh lại biết tôi đang suy nghĩ gì?" Cô không phục.
"Có gan thì cô cứ gõ tôi xem." Ai lại không biết cô không vui vì con gái đến bây giờ còn chưa gọi mẹ, nên lại muốn làm chuyện xấu rồi.
Nào có bà mẹ cả ngày lẫn đêm đùa giỡn con gái thế này, khó trách con gái cả ngày tìm anh khóc lóc kể lể, cả gọi cũng không muốn gọi!
Đầu anh quả là sắp đau muốn chết, nên hoàn toàn không muốn quan tâm trò xấu của cô, toàn tâm toàn ý cải chính em bé. "Không thể, phải gọi chú, hiểu không? Duyệt Duyệt, là —— chú, chú!"
"Ba, ba ——" cái đầu lắc không ngừng.
"Chú, chú!" Anh rất kiên trì.
"Ba, ba!" Ra sức làm nũng đưa tay muốn ôm.
"Không được, phải gọi chú." Kéo ra, không cho ôm, một lớn một nhỏ kình nhau.
"Ba, ba!" Mếu máo, lã chã chực khóc.
". . . . . ." Không phản bác được.
"Như anh vậy không được đâu." Uông Điềm Hinh ở một bên lành lạnh nói.
"Nếu không cô có cao kiến gì?"
"Loạn thế phải dùng biện pháp mạnh, con gái mạnh mẽ thì phải cần thu mua." Không biết từ đâu lấy ra một cây kẹo que, lột ra lắc qua lắc lại trước mặt bé để dụ dỗ. "Là vị dâu tây Duyệt Duyệt thích ăn nhất đó, muốn ăn chứ?"
Tiểu Duyệt Duyệt lanh tay lẹ mắt, quấn chặt tay của mẹ, đưa miệng lên ngậm.
"Rất tốt, bây giờ gọi chú, nếu không kêu một tiếng mẹ thì mẹ cũng miễn cưỡng đồng ý đó."
Em bé lại không thèm để ý cô.
"Ai da! Không đếm xỉa đến mẹ à. Cho con mấy phần cục đường, con liền mở nhà máy sản xuất kẹo à!" Rút kẹo que về, nhét vào trong miệng mình. "Không kêu phải hay không? Không có đồ ăn."
Trơ mắt nhìn kẹo que yêu thích bị thổ phỉ cướp sạch, em bé cực kỳ bi thương, nhào vào trong ngực Quan Tử Ngôn oa oa khóc cho: "Này, vậy. . . . . ."
"Mẹ, mẹ, là mẹ!" Tức chết, kêu papa thì rõ ràng, kêu mẹ liền tâm bất cam tình bất nguyện, lớn nhỏ thật kém nhiều như vậy sao? Tiểu quỷ thiên vị quá đáng.
Không nên trông cậy vào cô giải quyết vấn đề, cô căn bản chỉ làm loạn.
"Cô mấy tuổi còn chơi trò hề này, thật ngây thơ!" Quan Tử Ngôn quả thật bị cô đánh bại rồi, tức giận thưởng cô một cái liếc xem thường, rút cây kẹo qua từ miệng cô ra, nhét về trong miệng Duyệt Duyệt, lúc này mới trấn an em bé.
Rốt cuộc là ai dạy bé? Rõ ràng không có ai dạy, bé có thiên phú bẩm sinh không? Hoặc là kêu ba mẹ thật sự là bản năng của mỗi người? Khi được đôi tay dịu dàng nhất kia chạm vào, liền gọi mẹ; có cảng tránh gió an tâm mà mình lệ thuộc nhất, thì kêu ba, đứa bé sẽ theo bản năng đi tìm kiếm đôi tay, cùng với cảng tránh gió kia.
Rất khó tin, nhưng Duyệt Duyệt thật đã nhận anh rồi, xem anh như cảng tránh gió của bé, đói bụng, đau đớn, chịu uất ức, đều sẽ nhào vào trong ngực anh, bởi vì biết, cảng tránh gió bé thích sẽ thương tiếc bé.
Một tiếng "Papa" này, là biểu đạt tình cảm chân thành nhất của đứa bé, xem anh như người quan trọng nhất. . . .
"Papa ——" ngậm kẹo que, ngọng nghịu hô, tay nhỏ bé vòng ôm lấy cổ anh, thỏa mãn dây dưa.
Gặp quỷ, anh lại cảm thấy kiêu ngạo và vui sướng như người vừa được làm cha!
Giương tay ôm lấy Duyệt Duyệt, bỏ lại một câu: "Đừng lo, Duyệt Duyệt tối nay ngủ với tôi."
"Này, anh là thổ phỉ à? Cướp bóc như chuyện đương nhiên!" Uông Điềm Hinh bất mãn kháng nghị, cô vốn đang tính toán tối nay "giao lưu" thật tốt với tiểu quỷ thối.
"Vừa rồi ai chọc bé khóc?" Chận về một câu, giọng điệu thật lạnh.
". . . . . ." Đáng hận, chỉ có thể trơ mắt nhìn thổ phỉ cướp đi con gái của cô.
Đi trở về nhà đối diện, đang muốn đút chìa khóa mở cửa, thì động tác của anh dừng một chút, lấm lét nhìn trái phải, bốn bề vắng lặng.
Đặt Duyệt Duyệt ở trên bậc thang, rút đi kẹo que, học theo Uông Điềm Hinh ngậm lấy, nói từng chữ: "Là chú đó, Duyệt Duyệt kêu một lần."
Anh cũng không tin có tà.
Em bé mếu máo, mắt sáng ngời chứa đầy nước mắt, chỉ lát nữa là sẽ tràn lan thành biện ——
"Dạ dạ dạ, đại tỷ, xe như chú sợ cháu." Giơ hai tay hoàn toàn đầu hàng.
Uông Điềm Hinh núp ở cạnh cửa nhìn lén, ngầm cười trộm đến đứng thẳng lên không được!
Hôm sau là chủ nhật không cần đi làm, Uông Điềm Hinh ngủ một giấc đến chín giờ, mới cầm bữa ăn sáng đến đối diện nhấn chuông cửa.
Em bé đang bò ở trên giường, Quan Tử Ngôn thì đang cầm khăn lau lau.
Người đàn ông này thật là ngoại tộc hiếm thấy, trong nhà những người đàn ông khác giống như ổ chó, nhà anh lại sáng sủa sạch sẽ, tập quán sinh hoạt vô cùng tốt, đồ tắm rửa, hay phân loại y phục đều thỏa đáng, tuyệt sẽ không biến thành cả chồng y phục, mặc hay chưa mặc đều lung tung lẫn lộn.
Cô còn nghe nói có người lười đến chưa bao giờ xếp chăn, buổi sáng từ phía trên chui ra, buổi tối muốn ngủ lại từ đó chui về, nhưng trên giường anh vĩnh viễn ngăn nắp sạch sẽ, còn ngửi được mùi thơm bột giặt thoang thoảng, khó trách con gái cứ thích lăn trên giường anh, cả cô cũng muốn lên nằm xem, tấm giường lớn thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái mà.
Vừa ăn bữa sáng, vừa thuận tay xé một phần bánh màn thầu nhỏ, đút cho em bé để mài răng, xem bé dùng hai cái răng sữa nhỏ lớn bằng hạt bắp cố gắng chiến đấu hăng hái, tình thương của mẹ không khỏi cỏ dại lan tràn, không nhịn
<<1 ... 56789 ... 21>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1063/2038