Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full
Lượt xem :
ng cũng không biết làm cách nào để đừng bị nó quyến rũ, vẫn chầm chậm giơ hai tay ra phía bông hoa đó.
“Vậy chúng ta cố gắng ăn nhiều vào, khi lớn lên trở thành hai bé bự, như vậy, sau này ôm nhau sẽ cảm thấy mềm mại hơn.” Long Vịnh Thanh dụi đầu, rỉ rả trong lòng anh, nói xong lại bật cười “hắc hắc”.
Triệu Ngôn Thuyết tưởng tượng ra dáng vẻ béo ú khi họ lớn lên, cũng cảm thấy buồn cười, hai người cứ thế nằm cười trên mặt đất. Lúc này, trên đầu họ đột nhiên vọng đến giọng nói ngạc nhiên của một người đàn ông, “Hai cháu đang làm gì thế?”
Hai người vội vàng rời nhau ra, có chút nhếch nhác bò từ trên cỏ dậy. Long Vịnh Thanh sợ chết khiếp, nghĩ rằng đã bị người quen trong thôn nhìn thấy, kết quả là ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện, hóa ra đó là người đàn ông kỳ lạ đã gặp hai lần trước cổng bệnh viện, nơi mẹ Long làm việc.
“Hai cháu yêu nhau à? Yêu sớm là không tốt đâu đấy.” Người đàn ông đó mặc một chiếc áo trắng tinh, đeo thêm một cặp kính gọng vàng, người cao gầy, nhìn dáng vẻ rất thanh lịch, hai mày nhíu chặt, nhìn Long Vịnh Thanh với ánh mắt đau lòng không thể nào che giấu được.’’
“Bớt lo chuyện người khác đi.”
Gặp người không quen, Long Vịnh Thanh “xùy” một tiếng, kéo Triệu Ngôn Thuyết chạy về phía thôn làng. Triệu Ngôn Thuyết bị cô kéo lấy tay áo chạy theo, mấy lần quay đầu nhìn người đàn ông đó, sau đó không kìm được hỏi Long Vịnh Thanh, “Em quen chú ấy à?”
“Không quen.” Long Vịnh Thanh bĩu môi, “Như bị thần kinh ấy, mỗi lần gặp mặt cứ bắt chuyện với em.”
“Sao anh cứ cảm thấy chú ấy trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.” Triệu Ngôn Thuyết kéo cánh tay của Long Vịnh Thanh, nói cô chạy chậm lại, từ từ lục lại trí nhớ những hình ảnh có liên quan đến người đàn ông đó, cuối cùng lấy tay đập vào đầu một cái, đột nhiên nhớ ra rồi, “Anh nhớ ra rồi, năm ngoái sinh nhật của anh và Ngôn Từ, ba anh tổ chức tiệc mừng ở một khách sạn trong thành phố, trong số những người được mời có chú ấy, hình như là con trai của chủ tịch thị trấn, tên là Lâm Quốc Đống, không hiểu sao ba anh lại còn cãi nhau với chú ấy. Đợt trước nghe ba anh nói, vợ chú ấy vừa mới mất vì ốm đau gì đó, chú ấy mới ba mươi ba tuổi, lại không có con, cũng đáng thương lắm.”
Long Vịnh Thanh chẳng hứng thú với những chuyện nhảm nhí của người khác, kéo Triệu Ngôn Thuyết đi tiếp, “Mặc kệ ông ta có đáng thương hay không, em chỉ cầu mong sao chú ấy đừng nói chuyện này với mẹ em. À, mà chắc không đâu, em nhìn thấy ông ấy cãi nhau với mẹ em, cãi nhau to lắm, quan hệ giữa họ chắc chắn không tốt lắm đâu.”
Tiếp theo đó là những việc chuyện liên quan đến việc nhập học, sức khỏe của mẹ Quan Quan đã tốt hơn nhiều sau ca phẫu thuật đó, hy vọng được ở bên cạnh Quan Quan nhiều hơn, cho nên mùa hè năm nay, cậu không đến thôn Long Sơn. Mẹ Long chắc rất cô đơn, tập trung toàn bộ tinh lực lên người hai cô con gái Vịnh Thanh, Vịnh Lục sắp vào thành phố học, hơn nữa lại còn ở lại trong trường, cả ngày từ sáng đến tối cứ nhắc nhở hai cô ra đó phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không được ăn uống tầm bậy, phải giữ mối quan hệ tốt với các bạn cùng phòng, không được cãi nhau, vân vân và vân vân.
Long Vịnh Thanh và Vịnh Lục lực cảm thấy phiền phức chết đi được, ngày mong đêm đợi, mong cho nhanh đến ngày nhập học.
Trước khi nhập học một ngày, mẹ Long uống say khướt, luống cuống vỗ vai ba Long nói loạn lên.
“Ông thấy chưa hai con gái chúng ta đều lớn rồi, sắp vào học trường Nhất Trung rồi, ai có thể nuôi được hai cô con gái giỏi như vậy chứ? Anh Long, ngày đó ở trong bệnh viện, nuôi một đứa con gái chưa đủ, còn muốn nuôi thêm một đứa. Hai đứa thì sao nào? Đều do một tay tôi nuôi nấng, đều là những cô con gái ngoan của tôi, ai dám nói con gái của tôi không tốt, tôi sẽ liều mạng với người đó...”
Ba Long vỗ nhẹ vai mẹ, cười cười vỗ về mẹ, “Tú Phần, được rồi, được rồi đó, đang có con cái ở đây, cái đó không nói được đâu, đừng nói nữa...”
Nghe những lời nói của mẹ Long, Vịnh Thanh và Vịnh Lục mấy ngày trước còn chê mẹ lắm lời, nay lại bật khóc ngon lành trên bàn ăn. Long Vịnh Thanh khóc rõ to, bởi vì cô biết, cô và Vịnh Lục, có một người không phải là con đẻ của ba mẹ Long, vào giây phút này đây, Long Vịnh Thanh thật muốn nói cho Vịnh Lục biết, nói với Vịnh Lục rằng, cho dù một trong hai người, ai là đứa không phải con ruột đó, cũng đều không sao cả, bởi vì họ có chung ba mẹ. Cho dù mỗi ngày đều cãi vã nhau, quan hệ giữa hai người cũng không tốt, nhưng họ mãi mãi vẫn là chị em tốt thân thiết nhất.
Mùa hè trước khi nhập học, gia đình nhà họ Triệu chính thức chuyển vào thành phố, mà trường Nhất Trung cách nhà trong thành phố của họ rất gần, mẹ Triệu không cho hai anh em ở trong trường, còn quy định buổi trưa và buổi chiều phải về nhà ăn cơm. Thời gian hẹn hò lén lút của Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Thuyết đương nhiên ít đi rất nhiều, thế là sau khi tan học, thư viện trở thành nơi hẹn hò quan trọng của họ.
Anh em gia đình nhà họ Triệu là anh em sinh đôi, giống nhau như đúc thì không nói làm gì, lại đẹp trai, ai cũng có tài năng riêng, gia thế lại tốt, cho nên vừa đến Nhất Trung đã trở thành đối tượng chú ý của mọi người. Hai người chơi thân thiết với họ nhất là Vịnh Lục Thanh và Vịnh Lục, đương nhiên cũng được mọi người biết đến, mọi người đều biết, hai cặp sinh đôi này chơi với nhau từ thời tiểu học, quan hệ rất tốt, cho nên dù giữa họ có nảy sinh ra quan hệ khác thường đi chăng nữa cũng không dễ gì bị người khác phát giác.
Triệu Ngôn Thuyết là người quản lý thư viện, mỗi buổi chiều sau khi tan học phải đến thư viện, giúp thầy giáo sắp xếp lại các loại sách. Thư viện của trường cấp ba này rất lớn, sách cũng rất nhiều, nhưng người đến đọc sách thì lại rất ít, các thầy cô giáo cũng lười biếng, nên trực tiếp giao chìa khóa cho Triệu Ngôn Thuyết, để sau khi anh sắp xếp sách xong, thì cứ khóa cửa thư viện rồi về nhà. Thế nên, thư viện đã trở thành nơi hẹn hò quan trọng của họ.
Người đến mượn sách không nhiều, khi Triệu Ngôn Thuyết rảnh rỗi, sẽ ngồi tựa lưng vào dưới giá sách cùng Long Vịnh Thanh, hoặc là cùng nhau đọc một quyển sách, hoặc là nói những chuyện trên trời dưới đất, lại hoặc là nữa, anh đọc sách, còn cô cảm thấy vô vị, dựa đầu vào vai anh ngủ thiếp đi. Anh thích nắm lấy tay cô khi ngủ, bàn tay anh khác với bàn tay bẩn thỉu, đen đúa của bọn con trai trong thôn, tay của anh rất sạch sẽ, ngón tay trắng trẻo thon dài, đặt lên tay cô, ấm áp mà mạnh mẽ. Nhiều lúc nắm lâu quá, mô hôi sẽ rịn ra từ lòng bàn tay của anh, trong giấc mơ, cô sẽ thường mơ thấy mình đang bị bao bọc trong thế giới ẩm ướt, giống như mầm cây đang cuộn tròn trong mặt đất, được nước và đất đai bao bọc, không những không cảm thấy buồn phiền, ngược lại có cảm giác an toàn không nói nên lời.
Lần đầu tiên hôn nhau, cũng là ở trong thư viện đó. Anh với tư thế đang ngồi trên mặt đất, đưa môi sang bên này. Rõ ràng là do cô đề nghị trước, nhưng khi cảm giác được hơi thở anh đang đến gần, tự nhiên cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hai mắt nhắm chặt, cả cơ thể run rẩy, quên luôn cả hít thở, mà anh cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết dán môi lên môi cô, còn tiếp theo, hoàn toàn không biết phải tiến hành như thế nào. Cơ thể hai người cứ quấn quýt như vậy rất lâu, xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí họ còn nghe thấy tiếng trái tim đang đập to như tiếng sấm của nhau, cô cảm thấy sắp chết vì ngạt thở, nhưng vẫn không giám nhúc nhích, cho đến khi quyển sách trên đầu gối anh rớt xuống nền nhà, “loạch xoạch” vang lên một t