watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full

Lượt xem :
gia đình nhà họ Long mở một cuộc họp gia định đơn giản, mẹ Long dịu dàng nói nguyên nhân tạm thời không cho Long Vịnh Thanh đi học, còn dặn dò Vịnh Lục khi ba mẹ đi làm, nếu như có người lạ mặt nào tìm Long Vịnh Thanh, thì phải lưu ý một chút.

Vịnh Lục chỉ nhìn Long Vịnh Thanh đang cúi đầu xới cơm một cái, sau đó gật gật đầu, “Dạ” một tiếng. Sau đó không nói thêm một câu nào, thái độ luôn luôn rất lạnh lùng.

Ăn cơm xong, Long Vịnh Thanh chủ động đi rửa bát, mẹ Long không cho, giục Vịnh Lục đi dọn bàn, rửa bát, Vịnh Lục uể oải bưng chén bát ra ngoài. Long Vịnh Thanh bị giữ lại trong nhà, cảm thấy cả người cứ thế nào ấy, tay chân cứ thừa thãi không biết làm gì. May mắn thay lúc ấy Quan Quan nói mới mua máy di động, nhưng không biết nhiều chữ Hán lắm, nhờ cô chỉ cách lưu số điện thoại, vội vàng kéo cô đi vào phòng.

Việc đau buồn vô vọng nhất trên thế giới này chắc cũng không bằng việc sống với nhau hai mươi mấy năm, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự thật rằng không phải ruột thịt của nhau.

Nếu như ngay từ đầu Long Vịnh Thanh như Quan Quan, đến gia đình này như một người khách, không phải người ruột thịt, như vậy, có lẽ rằng, mười mấy năm ở với nhau đã sớm trở thành người một nhà rồi. Nhưng mà, trường hợp của họ lại hoàn toàn đối lập, những người mà nhiều năm trước đây, cô luôn cho rằng là người cùng một nhà có quan hệ huyết thống với nhau, tự nhiên mất luôn quan hệ huyết thống, làm sao có thể chấp nhận ngay sự thật này được, hơn nữa, làm sao có thể sống vui vẻ, hòa thuận như trước đây được nữa?

Có một vài sự việc, được bao bọc bởi một lớp màng có lẽ sẽ tốt hơn, nếu một ngày nào đó, lớp màng bị rách đi, nhìn thấy máu thịt bên trong, rất khó có thể tự lừa dối bản thân nữa. Nó phải lành lặn nguyên vẹn, ít nhất Long Vịnh Thanh bây giờ cũng không cách nào kéo tay mẹ Long làm nũng, không cách nào gây rối ở bên ngoài một cách vô tư để người nhà phải đi giúp cô xử lý hậu quả được, không thể nào cứ xoắn xuýt bên ba Long, tìm đủ cớ để đòi tiền tiêu vặt được nữa.

Những việc không có cách nào tiếp tục duy trì được nữa, bạn có thể nào tự lừa dối bản thân, nói với mình rằng, những ngăn cách đó thực sự không tồn tại không?

Ngày hôm sau, Vịnh Lục phải quay về trường. Trước khi đi, Long Vịnh Thanh đứng tần ngần trước cửa phòng cô rất lâu, mới đẩy cửa bước vào.

“Làm gì thế?” Vịnh Lục đang thu dọn hành lý, lạnh lùng nhìn cô một chút, rồi lại cúi xuống.

“Vịnh Lục...” Cô nắm lấy vạt áo, do dự đến gần hơn một chút, nhìn vào gương mặt của Vịnh Lục. Cũng không biết là nhìn bao nhiêu lâu, cuối cùng mới hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu, “Chẳng nhẽ em không hận chị à? Rõ ràng không phải chị ruột, lại cứ hay cãi nhau với em, thậm chí còn đánh nhau với em. Nếu như không có chị, đáng lẽ em đã có được một cuộc sống hạnh phúc hơn...”

Vịnh Lục ngẩng đầu nhìn cô, sau đó thò tay vào trong túi xách đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một quả trứng luộc. Đó là quả trứng mẹ Long luộc để cô mang về trường, để dành ăn sau khi nhà ăn đóng cửa, có thể ăn để chống đói. “Cạch” một tiếng, cô đập quả trứng lên trên bàn, “Em không thích ăn trứng gà, không phải vì đó là trứng của con gà đen đẻ hay do trứng của con gà trắng đẻ, mà chỉ vì nó là trứng gà, em không thích mùi vị của nó, chỉ vậy thôi, chị hiểu không?”

Long Vịnh Thanh nhìn quả trứng luộc bị đập vỡ đó, nhìn sững sờ, mãi một lúc sau mới quay đầu, mỉm cười với Vịnh Lục.

Vịnh Lục xách túi bước ra khỏi cửa, đi được vài bước lại liền quay ngoắt lại, lấy quả trứng gà bị đập vỡ đó nhét vào lại trong túi, quay đầu nhìn Long Vịnh Thanh, “Mặc dù em không thích ăn trứng luộc, nhưng nó cũng có ưu điểm của nó, có chất dinh dưỡng này, ăn vào đỡ đói mà lại rất tiện lợi này, nó tốt hơn nhiều so với mấy thứ được đóng gói đẹp như mì gói và bánh mì, em thà chọn nó còn hơn. Cho nên, chị đừng suy nghĩ linh tinh nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào.”

Đừng suy nghĩ linh tinh, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào. Đây có lẽ là những lời nói ấm áp nhất trong cuộc đời của Vịnh Lục dành cho cô. Long Vịnh Thanh gật đầu thật mạnh, sống mũi cay cay, cố gắng kìm nén bản thân mình lại, không cho nước mắt trào ra.

4.

Sau khi Vịnh Lục đi, Triệu Ngôn Từ, từ thành phố S chạy về như một cơn lốc, hỏi cô tại sao đột nhiên nghỉ học? Hỏi cô tại sao không có nghĩa khí? Không nói một lời nào, vứt anh ở lại thành phố S một mình, như vậy là thế nào?

Long Vịnh Thanh thực ra chẳng còn sức lực để giải thích cho anh nghe mọi chuyện xảy ra gần đây, hơn nữa cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh. Nhìn thấy Ngôn Từ, cô lại không kìm được nhớ đến Triệu Ngôn Thuyết, nghĩ đến khi cô tuyệt vọng nhất, cần sự giúp đỡ nhất, cần có người ở bên cạnh cô nhất, lại không phải là anh, cảm thấy đau đớn trong lòng. Để cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô không nói lời nào với Triệu Ngôn Từ, đóng cửa lại, để anh đứng ngoài cửa.

Triệu Ngôn Từ đâu phải kiểu người giỏi giải câu đố đâu. Anh tức tối đứng gõ cửa, Quan Quan ngăn anh lại, kéo anh sang một bên, kể ngắn gọn cho anh nghe về thân thế của Long Vịnh Thanh và Lâm Quốc Đống, lúc này Triệu Ngôn Từ mới yên lặng trở lại, đốt cho mình một điếu thuốc, thái độ bần thần, liên tục nhả ra mấy vòng khói thuốc.

“Thảo nào, Vịnh Lục và Vịnh Thanh chẳng giống nhau chút nào.” Anh đứng dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn trời, “Thực ra có phải là ruột thịt hay không, có liên quan gì đâu? Chúng ta đâu có để ý đến cái đó.”

“Đương nhiên là chúng ta đều nghĩ như vậy, chính như vậy nên chúng ta không thể nào hiểu được cảm giác của chị ấy, việc này có xảy ra với chúng ta đâu.” Quan Quan đứng bên cạnh Ngôn từ, cũng với tư thế đó, đứng dựa người vào cửa, quay đầu nhìn cây ngân hạnh ngoài cửa, trên cây đã có một cành cây rất to. Mặc dù nó rất to, nhưng theo Quan Quan ước lượng thì chắc chắn rằng, nó không thể nào nâng đỡ được cơ thể trưởng thành của họ được nữa.

“Cũng đúng.” Triệu Ngôn Từ hút hết một điếu, lại châm thêm một điếu khác, tiện thể dúi một điếu vào tay Quan Quan, “Biết hút không?”

“Không biết.” Quan Quan cười, lắc đầu.

“Không biết thì từ từ học, không biết hút thuốc thì không phải là đàn ông.” Triệu Ngôn Từ cứ dúi vào trong tay của Quan Quan cho bằng được, đồng thời châm lửa cho anh, “Hút thuốc có hại, nhưng rất khỏe mạnh.”

“Đây là lý lẽ ngược đời nào thế?” Quan Quan không dám gật bừa với những lời nói của Ngôn từ, nhưng vẫn mặc kệ đưa thuốc lên miệng, thử hút một hơi, ngay lập tức cúi người ho kịch liệt. Nhưng sau khi hết ho, lại tiếp tục hút. Mặc dù rất chậm, nhưng đã hút hết điếu thuốc đó thật.

“Quan Quan, mặc dù chú em là con lai Nhật Bản, nhưng anh thích những người có nghĩa khí như chú mày.” Triệu Ngôn Từ khoác vai anh, “Còn Long Vịnh Thanh nữa, hai người đều là anh em của Triệu Ngôn Từ anh đây. Nhìn thấy cô ấy không vui, anh cũng rất khó chịu, có điều cũng may, có chú em hút thuốc với anh, cùng khó chịu với nhau vậy.”

Những tin tức của Long Vịnh Thanh, Lâm Quốc Đống đã nắm bắt hết, điện thoại di động hỏng rồi, cũng không đến trường. Lâm Quốc Đống không liên lạc được với cô, nên trực tiếp gọi điện thoại về nhà họ Long, nhiều khi còn đến tận nhà tìm Long Vịnh Thanh, thậm chí còn lấy danh nghĩa ba ruột của Long Vịnh Thanh ra để ép gia đình nhà họ Long, ông nói rằng, nếu như không cho gặp Long Vịnh Thanh, thì sẽ làm cho gia đình nhà họ Long không thể nào sống nổi ở cái thị trấn này nữa. Có điều, với tính cách dữ
<<1 ... 4647484950 ... 55>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2114/3089