Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full
Lượt xem :
ống hoa quý được ươm trong nhà kính của công ty, một mặt thỏa mãn được nhu cầu hòa mình vào thiên nhiên của các thành phố lớn xung quanh.
Vì việc này, công ty đã họp đến mấy lần rồi. Lần họp cuối cùng, tổng giám đốc phấn khởi tuyên bố đã liên hệ được với phía đầu tư, mà địa điểm cũng đã chọn xong rồi, chính là thôn Long Sơn ở ngoại ô thành phố K, nơi đó non nước hữu tình, khí hậu dễ chịu, nguồn nước dồi dào, là địa điểm lựa chọn ưu tiên số một, không có nơi nào tốt hơn nữa cho việc gieo trồng hoa cỏ cả.
Long Vịnh Thanh nghe quê hương của mình sẽ biến thành địa điểm trồng hoa cỏ liền nhảy dựng lên, gào to lên ngay trước mặt đồng nghiệp trong công ty: “Sếp Hồ, không được di dời thôn Long Sơn, tổ tông nhà chúng em sống đời sống kiếp ở đó, di dời thôn làng đi chỗ khác, chẳng khác nào nhổ cả gốc gác chúng em lên? Không được, không được, đưa bao nhiêu tiền đền bù cũng không được.”
Tâm trạng của tổng giám đốc đang rất tốt, không truy cứu tội Long Vịnh Thanh vì lý do cá nhân làm gián đoạn cuộc họp, còn chỉ tay về cô cười đùa, “Đó, chưa di dời đã gặp phải một hộ phản đối rồi.”
Trong phòng họp cười lên ầm ầm. Lý Tịch ngồi ngay bên cạnh cảm thấy cô thật mất mặt, vội vàng kéo gấu áo của cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, nào ngờ Long Vịnh Thanh có chết cũng không chịu, “Sếp Hồ, em nói thật mà, trước nhà bọn em còn có một cây ngân hạnh do ông nội em trồng, nếu đập phá nhà, cây ngân hạnh đó không phải cũng bị đào lên ư? Gốc cây đó là ký ức tuổi thơ của em, em chịu không nổi đâu.”
Sếp tổng khoanh tay trước ngực, ngồi trên ghế da nhìn cô, “Long Vịnh Thanh, cô làm việc ở đây cũng sắp được ba năm rồi, cô nói đi, ký ức thuở nhỏ quan trọng, hay là sự phát triển của công ty quan trọng?”
Hai tay Long Vịnh Thanh nắm chặt lấy thành bàn, vốn đang định nói, đương nhiên là ký ức tuổi thơ quan trọng, ai thèm quan tâm đến sự phát triển của công ty, chỉ cần hàng tháng có lương là được. Tiếc là những lời này chưa kịp nói ra đã bị Lý Tịch ấn xuống ngồi trên ghế, vừa nhìn cô, vừa cười nói lấy lòng sếp tổng để giảng hòa, “Chi bằng như vậy đi, Vịnh Thanh, mình có ý kiến này này, đợi đến khi nào giải tỏa, mình tìm mấy người anh em chuyên chăm sóc cây xanh, giúp cậu đào cây ngân hạnh kia lên, trồng trước cổng nhà mới của cậu, cậu thấy thế nào?”
Cũng may có sự ra tay của Lý Tịch mới ngăn chặn được tai họa này, nếu không sau khi Long Vịnh Thanh nói những lời nói không lường trước hậu quả kia ra, lúc đó chắc chắn là cô phải trực tiếp đi thu dọn đồ đạc, biến khỏi công ty ngay lập tức. Việc qua rồi nghĩ lại mới thấy sợ, Long Vịnh Thanh đích thân đến quán starbucks mua một ly cà phê cảm tạ ơn cứu mạng của Lý Tịch. Lý Tịch cầm tập công văn trên bàn dí mạnh vào đầu cô, mắng xối xả, “Long Vịnh Thanh, khi làm việc cậu có thể động não một chút được không, ai thèm quan tâm vào ký ức tuổi thơ của cậu, cậu không thấy sao? Lúc đó trong phòng họp, ai nấy mắt xanh như mắt mèo, sếp tổng đã nói, nếu hạng mục này thành công, tiền thưởng cuối năm được tăng lên gấp mấy lần, trong mắt mọi người chỉ có cổ phiếu, chỉ có cậu đứng đó giữ gìn ký ức tuổi thơ. Cậu cho tớ xin, nếu như không phải mình giải vây, suýt nữa cậu đã đắc tội với mọi người trong công ty rồi.”
Long Vịnh Thanh nở một nụ cười, đưa ly cà phê lên đỉnh đầu, chuẩn bị cúi đầu sát đất để làm lễ, “Ân nhân, ơn cứu mạng của người, tiểu tử con cả đời không quên, xin nhận của tiểu tử này một lạy.”
“Thôi thôi thôi, mình đã chết đâu, cái gì mà lạy với chả lục.” Lý Tịch cầm lấy ly cà phê, cười cười trừng mắt nhìn cô một cái, quay người qua, tiếp tục công việc với mấy bản thiết kế.
Long Vịnh Thanh cũng trở về chỗ ngồi, chuẩn bị bắt đầu làm việc, nhưng con chuột cứ đứng yên trên màn hình, không cách nào mở những dữ liệu trên đó ra được. Trên màn hình là tấm ảnh cũ được chụp lại bằng máy ảnh kỹ thuật số, tấm ảnh cũ quá rồi, có chỗ đã bị ngả vàng nhưng nhìn vẫn rất rõ ràng, thấy rõ người chụp lại tấm ảnh này đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Trên tấm ảnh là một cây ngân hạnh xanh tươi, từng chiếc lá hình rẻ quạt vươn ra đón ánh nắng mặt trời, trên lá vẫn còn đọng những hạt sương mai, đứng ở góc nào cũng đều có thể nhìn thấy những hạt sương long lanh, trên cành cây có một chàng thiếu niên đang nấp trên tán lá đọc sách. Chắc là có cảm giác bị người ta chụp ảnh, khó chịu nhìn qua bên này, ngũ quan thanh tú mang nét trẻ con, mái tóc đen ánh lên bởi những tia nắng, lộ ra cảnh sắc đắm say lòng người.
Người đó nhìn cô, qua màn hình máy vi tính, ánh mắt đó giống như có thể vượt qua thời gian để đọng lại trên khuôn mặt cô, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục đọc quyển sách trên tay, “Vịnh Thanh, nếu em còn quậy, anh sẽ không giúp em làm bài tập hè nữa đâu.”
“Ui cha, sợ quá hà.” Cô phối hợp với mẩu đối thoại trong ký ức, lẩm nhẩm trong đầu: “Anh dám không giúp em à, em sẽ đi méc thầy giáo, anh đọc sách báo khiêu dâm.”
“Đây mà là sách báo khiêu dâm à, đây là tác phẩm nổi tiếng.” Từ trong đám lá, anh tức lồng lộn giơ quyển sách lên chứng minh sự trong sạch cho mình, “Em xem này, tác phẩm “Người tình” nổi tiếng của Duras, anh mượn trong thư viện trường. Thư viện trường làm gì có sách báo khiêu dâm, đồ ngốc.”
Cô nhào qua xem, nhìn thấy chữ chi chít trên đó, tự nhiên thấy như bị chóng mặt, thế là kéo cánh tay anh giở trò, “Này, này, anh đọc cho em nghe với, trong đó viết gì mà làm cho anh đọc say sưa vậy?”
“Muốn biết thật à?” Anh nhìn cô, thấy cô gật đầu liên tục, liền giở về trang một, đằng hắng một cái, bắt đầu chậm rãi đọc, giọng của anh rất mượt mà, xung quanh gió thổi vi vu, tiếng lá cây xào xạc, làm cho buổi sáng mùa hè đó thực sự trở thành vĩnh hằng. Cho đến mười hai năm sau, hôm nay hồi tưởng lại, cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng đoạn văn đó:
“Một ngày nọ, khi tôi đã già, một người đàn ông tiến đến bên tôi, ở lối vào một nơi công cộng. Ông ta tự giới thiệu mình, rồi nói, “Tôi biết bà đã nhiều năm rồi. Ai cũng nói khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, nhưng tôi lại muốn nói với bà rằng tôi nghĩ hiện giờ bà còn xinh đẹp hơn thời ấy nữa. Tôi yêu thích khuôn mặt bà lúc này hơn là khuôn mặt bà khi còn là thiếu nữ. Một khuôn mặt bị tàn phá.”
Lúc đó cô không hề hiểu ý nghĩa của đoạn văn này, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, làm gì có người đàn ông nào không yêu dung nhan xinh đẹp của người con gái đang độ tuổi thanh xuân, lại đi khen một bà già bị tàn phai nhan sắc đẹp hơn. Cô luôn nghĩ gì nói nấy, lúc đó phát biểu luôn sự bất mãn của mình với người đàn ông kia. Nhưng ngay lúc ấy anh lại hỏi: “Vịnh Thanh, nếu như nay mai khi em già đi, gặp lại em, anh cũng nói với em câu nói đó, em đó mắng anh biến thái không?”
“Có chứ, chắc chắn sẽ mắng, bởi vì chắc chắn là anh đang cười nhạo em, già rồi xấu hoắc, không đẹp tí nào.”
Cô không hiểu ý của anh trong câu nói đó, không khách sáo kéo anh từ trên cây xuống, mấy chiếc lá hình rẻ quạt rơi trên người anh. Anh nằm trên mặt đất, khư khư ôm lấy quyển sách, phẫn nộ nhìn cô hét lên: “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Long Vịnh Thanh, em thật không có lương tâm.”
Đúng, cô từ nhỏ đã không có lương tâm, nhưng mà từng câu nói của anh, cô lại nhớ rất rõ. Kể cả những câu nói không hiểu lắm, cô cũng nhớ rõ, giống hệt như xăm vào đầu, không cách nào quên cũng không muốn quên. Cô có chức năng đặc biệt, có thể quên rất nhiều rất nhiều việc, giống như là quên những việc đó đi, cũng chỉ vì để có thể nhớ nhiều việc về anh hơn, cho dù là một câu nói, một n