br />
Cô biểu hiện thật thoải mái tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng thở dốc đỏ mặt khi còn ở trong ngực anh mấy phút trước.
Trịnh Bang Duệ phát hiện mình không thích cô thể hiện vẻ mặt người không có việc gì, nếu như anh nói cho cô biết cuộc gọi vừa rồi gọi tới là một người phụ nữ, buổi tối anh còn gặp mặt nữ nhân đó, cô có phải cũng sẽ chín chắn hiểu chuyện như vậy để cho anh đi không?
Nghĩ đến đáp án có thể là khẳng định, anh liền không nhịn được cắn răng.
Anh có bị bệnh không?
Đàn ông không phải đều hi vọng có một người vợ khoan dung độ lượng sao? Nhưng sao nghĩ đến cô sẽ tha thứ lại khiến anh như thế. . . . . . Khó chịu?
Cô có thể ung dung đến thế chứng tỏ không quan tâm.
Suy nghĩ này giống như một tảng đá lớn đè lên ngực anh làm tất cả tâm tình tốt cả ngày của anh biến mất.
Trịnh Bang Duệ đã rất lâu chưa đến tòa nhà này, mỗi tầng có rất ít phòng bởi vì phần lớn các căn nhà đều nằm ở vị trí đắc địa (1) nên giá tiền không hề rẻ, anh cũng có một căn nhà ở đây nhưng bây giờ người sống trong đó lại không hề trả tiền thuê nhà.
(1) Vị trí đắc địa: vị trí tốt, theo phong thủy vị trí này dễ làm ăn phát đạt.
Anh tự mình lái xe tới, tiến xe vào bãi đậu xe, đi thang máy trực tiếp lên tầng mười tám, tòa nhà này được quản lý rất tốt, tính bảo mật cao cũng chính là một nguyên nhân khiến lúc đầu anh mua căn hộ ở đây.
Dùng chìa khóa dự bị mở cửa, người bên trong cơ hồ vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền xông đến cửa phòng.
" Bang Duệ, rốt cuộc anh đến đây."
Rõ ràng nhận thấy nữ nhân đã trang điểm qua nhưng khuôn mặt trang điểm quá đậm khiến Trịnh Bang Duệ khó chịu. Đặc biệt lúc cô chạy tới hướng anh, trên người nồng nặc mùi nước hoa làm anh suýt chút nghẹt thở ngay lập tức muốn lùi lại, điều này khiến anh nhớ tới mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người Trình Kỳ Khiết. . . . . .
"Anh thật lâu không đến nhìn người ta rồi . . . . . . Hu hu . . . . . . Chẳng lẽ anh thực sự không cần em nữa?"
Tiếng khóc của Điền Song Song để anh thấy phiền chán, ban đầu gặp gỡ cùng cô ta là do cô ta là nhân viên phục vụ nhà hàng, biết quan tâm chăm sóc, tính tình đơn thuần, không có tính khí đại tiểu thư nhưng mới ở chung một chỗ không bao lâu cô ta liền thay đổi. Chẳng những nghĩ hết cách đòi hỏi quà tặng đắt tiền với anh, còn can thiệp vào mỗi hành tung của anh, thậm chí tự cho mình là vợ tương lai của anh, khi đó anh liền quyết định chia tay cùng cô ta vì thế lấy lý do quang minh chính đại là kết hôn với Trình Kỳ Khiết.
"Chuyện chia tay không phải tôi đã nói rõ với cô rồi sao? Chi phiếu cô đã cầm, bây giờ cô lại khóc sướt mướt đòi tự sát là chuyện gì?"
Sau khi chia tay cô ta nhiều lần gọi điện thoại cho anh, anh cũng đã từng gặp mặt cô vài lần, nhưng sau đó lại phát hiện mình càng ngày càng không cách nào nhịn được cô ta, thật ra bọn họ không có cùng chung chủ đề, cả ngày cô giắt khóe miệng chỉ có ngày hôm nay thấy những quần áo giầy dép gì, đầu óc trống rỗng đến đáng sợ.
Không giống Trình Kỳ Khiết, anh nói cô đều hiểu, thậm chí còn có thể nói lên nhận xét sâu sắc, cùng cô tán gẫu rất vui vẻ, lúc im lặng cũng rất vui vẻ. . . . . . Đợi chút, tại sao anh lại nghĩ đến cô? Hôm nay tới nơi này là phải xử lý vấn đề về Điền Song Song .
"Gần đây em gọi điện thoại cho anh...anh đều không bắt máy, em hết cách rồi, không nhìn thấy anh em liền muốn chết, em nói thật."
Như muốn chứng minh lời của cô ta, Điền Song Song nâng lên cổ tay quấn mấy vòng lụa trắng, Trịnh Bang Duệ trầm mặt xuống, nắm lấy tay cô ta, không chút nào thương tiếc mở băng gạc ra, Điền Song Song đau đến kêu to ‘a a’ bởi vì lực nắm tay của anh.
Kéo ra băng gạc, lộ thấy cổ tay căn bản không có một chút vết thương.
Nữ nhân này quá ngu hay là quá lười? Muốn giả bộ cũng giả dạng có chút thành ý được không?
Khuôn mặt anh vặn vẹo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm sắc mặt Điền Song Song đã sợ hãi đến tái nhợt .
"Tôi hận nhất người khác gạt mình, đáng ghét hơn là người tự cho là thông minh nghĩ đùa giỡn tôi."
Anh hất cô ra, cô ngã xuống đất, khóc lên ‘hu hu’.
"Thật xin lỗi. . . . . . Chỉ do em quá yêu anh. . . . . ."
Ngay cả nhìn lại cô ta một cái anh đều lười, mặt lạnh nói: "Tôi sớm nói rõ với cô rồi, tôi lại nhắc lại một lần, căn phòng có thể cho cô, chỉ cần về sau cô không trở lại quấy rầy tôi, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ không chỉ như thế này thôi."
Nói xong, Trịnh Bang Duệ đá cánh cửa rời đi.
Anh nghĩ lúc này thật nhanh rời khỏi, ở cùng một chỗ với nữ nhân này chỉ khiến anh bực mình, cô ta nói dối vụng về, đùa giỡn tâm cơ càng làm anh thêm khinh thường.
Thay vì lãng phí thời gian trên loại người đó, không bằng dùng tất cả thời gian làm bạn với vợ anh.
Xa nhau, mới biết nhớ cô bao nhiêu.
" Sao Bang Duệ không cùng con trở về?"
Nghe thấy mẹ hỏi thế, Trình Kỳ Khiết cưỡng ép mình nở nụ cười."Anh ấy tạm thời có việc."
"Có việc gì?"
Anh nhận được điện thoại của người phụ nữ kia chạy đến xem cô ta, lời này dĩ nhiên cô không thể nói, chỉ có thể làm bộ giống như không có việc gì, nói: "Là việc công, không còn biện pháp."
"Việc gì không thể gạt ra?" Mẹ Trình nhăn mày lại."Hôm nay là sinh nhật con đấy."
"Sáng nay Bang Duệ chúc mừng con rồi." Như muốn chứng minh, cô cầm lên dây chuyền kim cương đeo ở trên cổ. "Mẹ xem, đây chính là quà anh ấy tặng cho con."
Sắc mặt mẹ Trình nhìn thấy sợi dây chuyền kia đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại."Quà tặng thì được nhưng vẫn nên ở cùng với con a, người phụ nữ muốn không chỉ quà tặng đắt tiền mà còn cần chính là người đàn ông thật lòng."
Nụ cười Trình Kỳ Khiết cứng đờ.
Cô làm sao không biết đạo lý đó. . . . . .
"Anh ấy đối xử rất tốt với con, mẹ, mẹ không cần yêu cầu cao như vậy, chẳng qua chỉ một lần không thể đến tham gia ăn cơm nên đừng trách anh ấy."
“Mẹ là lo cho con...cá tính đứa nhỏ như con mẹ còn không biết hay sao? Có cái gì khổ cũng thói quen nuốt vào bụng như vỏ chép khép chặt mình, nói cái gì đều không nói, haiz, đều do mẹ không tốt, làm cho con có vết bớt này mới khiến bản thân mình tự ti lùi bước, nhưng tiểu Khiết a, trừ cái khuyết điểm nho nhỏ này của con thì những cái khác đều rất tốt, con đáng được đối xử thật tốt, nghìn vạn lần không cần hạ thấp mình chịu đựng uất ức đó.”
Cô phải nắm chặt nắm tay mới không khiến mình rớt xuống nước mắt, bởi vì hiểu rõ cô nên mỗi lời mẹ nói đều đâm trúng vào nội tâm yếu ớt của cô, nhất là cái kia.
"Mẹ, mẹ nói cái thế, đều đã bảo đừng lo lắng, Bang Duệ anh ấy đối với con rất tốt, thật sự đấy, anh ấy đối xử tốt lắm."
Cô chỉ có thể lặp lại những lời này lần nữa, mỗi lần nói một lần như đang tại thuyết phục bản thân, mỗi lần nói một lần để mình tin tưởng hơn một chút. . . . . .
"Thật sao? Ai, con cũng biết mẹ hay đa nghi, con có biết bố, mẹ với bà ngoại không yên tâm nhất chính là con."
"Mẹ, không cần nói thêm những chuyện ấy." Cô không nghe nổi nữa, Trình Kỳ Khiết quay mặt đi, nâng lên ly rượu đỏ trên bàn, uống ực một ngụm lớn, dùng ly rượu che đi vành mắt ửng hồng. Làm ơn, đừng hỏi nữa, cô không chịu nổi rồi. . . . . .
Cô quay đầu, không quan tâm xem có đột ngột hay không.