àm , đây cũng chính là nguyên nhân cô được nhân viên yêu quý.
Trình Kỳ Khiết đi theo thím Phúc làm việc đến buổi trưa, để kịp trước khi chiều tối khách hàng đến ở lại, có thể mang ra hình ảnh phòng khách hoàn mỹ nhất trước mặt khách hàng.
Sắp sửa sang xong một phòng cuối cùng thì điện thoại di động của cô vang lên.
"Alô? Chị à, em đang ở khách sạn a, chị đến tìm em? Ồ, em ở phòng 305."
Cô cúp điện thoại, tiếp tục cùng thím Phúc cùng nhau trải ga giường, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót.
"Trời ạ, Tiểu Khiết, em đang làm cái gì ở đây vậy?"
Tiếng nói mềm dẻo xuất hiện ở cửa ra vào, Trình Kỳ Khiết quay đầu, thấy chị mình- Trình Kỳ Tân ăn mặc hợp mốt, xinh đẹp động lòng người, mỗi lần nhìn thấy chị cô, cho dù cảm thấy bản thân mình ăn mặc giống phong cách như vậy của chị, cô vẫn có cảm giác tự ti mặc cảm, có thể là do liên quan đến vết bớt trên mặt, cô luôn cảm giác vĩnh viễn mình không thể hoàn mỹ được như chị.
Trình Kỳ Tâm giống như nhân vật đi ra từ trong bìa trang tạp chí VOGUE, trên người cô mặc chính là kiểu áo đầm hàng hiệu mới nhất, ví xách trong tay cũng là túi số lượng hạn chế. (Lim: tạo chí VOGUE: tên một tạp chí thời trang)
Cô nhìn thấy em gái của mình vậy mà lại đang quét dọn gian phòng, lông mày được vẽ tinh xảo lập tức nhíu lại.
"Hôm nay, thím Kim xin nghỉ. . . . . ."
Âm thanh giải thích của Trình Kỳ Khiết dần dần yếu đi, bởi vì cô biết mình vĩnh viễn không thể làm chị cô hiểu, lý do cô luôn làm những chuyện mà trong mắt chị cô luôn coi là công việc dành cho "người làm".
Trong quan điểm của chị cô, "công việc" của cô đều là chuyện rất vớ vẩn, chị cô nghĩ cả đời mình đều không cần công việc, chỉ cần làm một đại tiểu thư, sau đó kết hôn, làm một phu nhân quyền quý xinh đẹp là được.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Trình Kỳ Khiết và chị cô, cô thích công việc, mà cô không cách nào cùng chị cô giải thích chuyện được việc là "lấy được cảm giác thành tựu từ công việc", đối với chị cô mà nói, cảm giác thành tựu có khả năng là chiếm được một đôi giầy hợp mốt hoặc túi xách kiểu mới nhất thôi.
"Chị, chị cùng anh Vũ Hàng từ châu Âu trở lại à? Anh Vũ Hàng đâu?"
Phan Vũ Hành là chồng chưa cưới của chị cô, hai nhà bọn họ có giao tình lâu năm, Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hành cũng là bạn bè quen biết từ nhỏ.
"Đúng vậy a, chị vừa xuống máy bay là tới đây tìm em, chị nghe bố mẹ nói em quyết định kết hôn, chuyện này có đúng hay không? Như thế nào chị vừa mới đi châu Âu một tháng, em liền làm ra chuyện lớn như vậy, còn chưa có trải qua chị đồng ý, Trình Kỳ Khiết, lập tức bây giờ em đem chuyện này giải thích rõ cho chị."
Trình Kỳ Tâm chống nạnh, bày ra bộ dáng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho em gái, da đầu Trình Kỳ Khiết tê dại, biết muốn đánh đuổi chị cô cũng không dễ dàng.
Suy nghĩ một chút, cô quay đầu lại, áy náy cười một tiếng với thím Phúc, "Thím Phúc, việc còn lại đành làm phiền thím."
"A. . . . . . Dạ, Nhị tiểu thư, cô cứ bận việc của cô đi." Ngay từ lúc nhìn thấy Đại tiểu thư đi vào, thím Phúc liền cúi đầu làm việc, không dám hé răng. Ở công ty Trình thị làm việc nhiều năm như vậy, cô biết tính cách Đại tiểu thư không giống với Nhị tiểu thư, cậy là con nhà có quyền, tốt nhất không nên chọc đến cô ấy.
Trình Kỳ Khiết cởi bỏ găng tay dùng lúc quét dọn xuống, đưa theo chị cô đi ra ngoài.
"Cái tên Trịnh Bang Duệ gì đó, em thật sự muốn gả cho anh ta? Em chưa từng xem qua những tin tức lăng nhăng của anh ta hay sao?"
Bắt đầu rồi. Trình Kỳ Khiết lén lút thở dài ở trong lòng."Trên tạp chí lá cải viết không nhất định là thật."
"Hừ! Không có lửa làm sao có khói."
"Dù là thật, đó cũng là chuyện trước khi anh ấy ở chung cùng em, sau khi kết hôn anh ấy sẽ không làm càn."
"Anh nói cái gì em đều tin tưởng? Em nhận thức anh bao lâu? Tin tưởng anh như vậy?"
Khí thế của chị cô làm cho cô có chút không chịu nổi, Trình Kỳ Khiết mím môi, cúi đầu đi trở về phòng làm việc, đóng cửa lại, mới quay đầu đối mặt Trình Kỳ Tâm.
"Em biết anh ấy đã đủ lâu." Cô nuốt một miếng nước bọt.
"Một tuần gọi là đủ lâu?"
"Thật ra thì. . . . . ." Trình Kỳ Khiết lo lắng di chuyển cơ thể."Khi còn bé, tại một bữa tiệc, em đã gặp qua anh ấy, anh ấy để lại ấn tượng cho em rất sâu, em chú ý anh ấy, người này đã vài chục năm rồi. Em cố gắng thi đậu trường anh ấy học, theo đuổi bước chân của anh, chỉ là anh ấy lớn hơn bốn tuổi, cho nên vẫn không có cơ hội xuất hiện cùng lúc với nhau, nhưng anh ấy thật sự rất ưu tú, mỗi lần em vào một trường học, đều nghe nói rất nhiều chuyện về anh ấy, cho nên tình yêu đối với anh ấy cũng càng ngày càng lớn. Em tin chắc anh ấy là người rất tốt. . . . . ."
Cô liếm liếm môi."Lần xem mắt này thật ra là em cầu xin bà nội mới có, em cũng đã xem qua những tin tức bát quái mà chị nói, trong lòng em nghĩ, nếu chỉ thầm mến như vậy, không bằng làm chút gì đó nếu không có thể sẽ hối hận cả đời, cho nên em mới làm như vậy, không ngờ vẫn thật sự thuận lợi."
Một đôi trong mắt đen bóng của Trình Kỳ Tâm mở to hết mức ra.
Cô chưa từng nghe qua em gái nói về chuyện này, nó lại có thể đem bí mật này giấu lâu như vậy. . . . . . Ngẫm lại thật ra thì cũng không có gì kỳ lạ, tính cách Kỳ Khiết vốn chính là cô gái có chút hướng nội lại xấu hổ. . . . . .
Không, không đúng, cái gì mà hướng nội xấu hổ? Nếu như Kỳ Khiết nói, không phải vụ liên hôn là cô thiết kế đối phương cưới cô? Loại hành vi này nào có chút liên quan gì đến việc xấu hổ? Có thể nói là quá dũng cảm rồi.
"Em. . . . . . Nhưng mà . . . . . Vậy đối phương đâu? Cái tên Trịnh Bang Duệ đó không phải thích em mới chịu kết hôn với em chứ? Như vậy cũng không gọi là bắt buộc?"
Chị cô nói trắng ra làm cho trái tim Trình Kỳ Khiết giống như là bị đâm một cái. Cô cắn cắn môi, theo bản năng che đi gò má trái mới nói: "Ở tình huống bình thường, anh ấy cũng sẽ không thích em? Nhưng chí ít đây là một cơ hội, người đời trước không phải là sau khi cưới nhau mới bắt đầu yêu đương sao? Có lẽ em cùng anh ấy chính là như vậy."
Trình Kỳ Tâm phát hiện cho đến nay mình đều nhìn nhận sai về cô em gái này rồi. Cảm thấy em gái luôn biểu hiện ngoan ngoãn, trong mắt trưởng bối là đứa bé ngoan, cô mới là cái người thường hay gây phiền toái, nhưng tất cả mọi người đều sai lầm rồi, Kỳ Khiết căn bản là một kẻ điên trầm tĩnh.
"Việc này cũng đánh cuộc rất lớn rồi?"
Trình Kỳ Khiết cười một tiếng với chị cô."Hôn nhân vốn chính là một loại tiền đánh cược, không phải sao? Hơn nữa ở giai đoạn thứ nhất, em tanhg, ít nhất anh ấy đã đồng ý kết hôn với em."
"Trình Kỳ Khiết."
"Chị! " Trình Kỳ Khiết nắm tay chị cô, cắt ngang rồi nhắc đi nhắc lại."Không cần lo lắng cho em nữa..., tin tưởng em gái chị, em đây thông minh, sẽ không lỗ vốn. Đúng rồi, chị còn chưa có nói với em, lần này đi châu Âu thấy bộ quần áo nào xinh đẹp? Bọn chị không phải đi chọn mua đồ vật dùng để kết hôn sao? Có phát hiện ra cái gì? Mau nói với em, em thật sự muốn biết đấy."
Vừa nói đến quần áo, Trình Kỳ Tâm lập tức quên ngay cái khác, tức thì ánh mắt sáng lên.
"Tìm được ở đấy, chị tìm được váy cưới đẹp nhất rồi. Oh, bây giờ, nhà thiết kế nước Pháp đó đã muốn đẩy nhanh thời gian làm gấp rút rồi, chị nói chuyện cùng anh ấy rất lâu mới quyết định kiểu dáng này, trong điện thoại của chị có hình, em xem."