Tác giả: Hắc Khiết Minh
Tình trạng: Hoàn Thành
Tên truyện:
Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông
Thể loại:
Tiểu thuyết tình yêu,
truyện ngôn tình
Chương 1
“Cần tuyển học sinh vừa làm vừa học.
Tháng nghỉ bốn ngày, lương tám mươi tệ.
Kí tên: Bạch tiểu thư.”
Khi hắn nhìn thấy tờ giấy tuyển người màu hồng kia, đã là hai giờ sáng. Tờ giấy hồng dán ở trên cây lớn, đằng sau cây là ngôi nhà có chiếc cửa cuốn đã sớm kéo xuống, nhưng bên trong cửa tiệm cà phê vẫn sáng đèn. Trên thực tế, không chỉ sáng đèn, còn có mùi cà phê với đồ ăn.
Tuy rằng hắn biết hiện tại là nửa đêm, nhưng hắn thật sự là chết đói, thời tiết lại lạnh như đòi mạng, cho nên hắn căn bản không hề lo lắng, tay ngay lập tức bấm trực tiếp chuông cửa tiệm. Tiếng chuông không thể nào chói tai hơn, xuyên thấu qua khung kính thủy tinh cùng lớp cửa sắt đi vào bên trong, hắn vẫn không buông tay, làm cho chiếc chuông kia vẫn tiếp tục diễn tấu. Sau nhiều lần, tiếng bước chân truyền đến, cửa sổ rốt cuộc cũng đã có người mở ra.
Hắn nheo nheo đôi mắt nhìn. “Bạch tiểu thư?”
“Chuyện gì?” Thanh âm của nàng thật êm tai, không phải là mềm mại, nhưng thập phần dễ nghe.
“Tôi đến xin việc làm.” Hắn giơ tờ giấy tuyển người trong tay.
Hắn nhìn ra được nàng sửng sốt một chút, đôi mắt kia nhìn vào tờ giấy màu hồng, chớp chớp, rồi mới chậm rãi nâng ánh mắt lên, trừng hắn.
“Hiện tại là hai giờ sáng.” Nàng nói.
“Tôi biết.” Hắn kéo kéo khóe miệng.
“Đã khuya.” Lúc này nàng nói chậm như giải thích, chỉ sợ hắn không hiểu được.
“Tôi hiểu được.” Hắn cười khổ.
Thấy hắn vẫn đứng ở tại chỗ, không có ý định từ bỏ, đôi mắt kia lại nheo lần nữa, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Một đôi giầy vải, một cái quần bò màu trắng, cùng một cái áo phông màu trắng, tầm mắt của nàng nhìn lên đến yết hầu, rồi mới tạm dừng ở bộ râu của hắn.
“Tôi muốn tìm học sinh muốn tìm việc làm” Nàng một lần nữa lại nhìn vào mắt hắn.
“Có phải cô cần một người… nhân viên cửa hàng…” Răng hắn đánh cầm cập vào nhau, tuy rằng không nghĩ mình có vẻ thật vô dụng, nhưng chiếc áo ngắn tay thật sự không ngăn cản được những cơn gió lạnh.
“Bên ngoài rất lạnh, chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện không?” Hắn cắn răng chịu đựng cơn lạnh, cố gắng tươi cười hỏi.
Hôm nay xác thực rất lạnh, trên thực tế tin tức tuyên bố nhiệt độ sẽ còn thấp hơn, nàng hoài nghi người này đầu có vấn đề, mới có thể vào nửa đêm ăn mặc như vậy chạy ra đường, cho dù hắn có một thân cơ bắp, loại hành vi này vẫn là của một người điên, hoặc… kẻ lang thang? Có điều nàng hoài nghi hắn – kẻ lang thang này có thân hình cơ bắp. Tầm mắt chỉ nhìn vào chiếc áo ngắn tay trên người hắn, nàng nghĩ “đừng để ý tới hắn”, nhưng trên cánh tay hắn lại có chỗ nổi da gà, làm cho nàng không thể không nhớ tới tin tức lần trước có người chết vì bị lạnh.
Hắn lại run lên vì lạnh, tiếp theo lại là âm thanh từ bụng hắn. Nàng không thể sai khi nhận thức đó là cái gì, nàng một lần nữa giương mắt, khuôn mặt thoạt nhìn vạn phần vô tội.
“Thật có lỗi, bữa tối tôi còn chưa ăn”
Như là muốn chứng minh hắn đáng thương, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên. Âm thanh lớn nha. Cặp mắt kia lại trừng lớn hơn nữa, hắn tự giễu kéo kéo khóe miệng. Nàng lại lần nữa nhìn vào mắt hắn, hắn đoán nàng đang suy nghĩ cái gì. Gió lạnh lại đứng ngay đầu đường, cửa sổ đóng lại một tiếng, cặp mắt xinh đẹp kia cũng biến mất sau cánh cửa. Quả nhiên là chuyện không dễ dàng như vậy.
Vô lực cười hai tiếng, hắn vò vò tóc, đang muốn xoay người đi tìm một một nơi khác có được chỗ ăn chỗ ngủ, thì đột nhiên lại vang lên tiếng của chiếc cửa cuốn, theo đó là tiếng cửa được cuốn lên hoàn toàn. Cửa mở. Hắn sửng sốt.
Cô gái, đi đôi giầy xăng đan, mặc quần bò, cùng áo lông màu trắng rộng thùng thình, tóc dài buộc đơn giản lại đằng sau, khuôn mặt trong sáng thuần khiết không trang điểm, vẫn là cặp mắt xinh đẹp kia, xinh đẹp mà cảnh giác. Nàng đứng bên cạnh hảo nhỏ, chỉ cao tới ngực hắn mà thôi. Hắn cổ họng căng thẳng, đột nhiên xuất hiện ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
“Trời, sao nàng dám mở cửa?” Tuy rằng biết không có đạo lý, hắn vẫn cảm thấy tức giận.
“Tất cả đều là dùng chung” Nàng nhìn hắn nói.
Cố gắng áp chế mâu thuẫn mang tên tức giận kia trong lòng, hắn muốn bật thốt lên tiếng nhưng lại sợ nguy hại đến chính mình, chỉ gật đầu rất nhanh.
Nàng nhất định là điên rồi. Trừng cái người đàn ông khôi ngô lại cao lớn, trong lòng Bạch Vân không khỏi nghi ngờ lý trí của mình rốt cuộc chạy đi đâu. Thiếu cánh cửa cuốn ngăn trở, hắn xem ra càng dễ uy hiếp hơn. Tuy rằng cảnh sát vẫn thường xuyên tuần tra lúc hai giờ sáng, tuy rằng ánh mắt hắn lại càng trong suốt như vô hại, nhưng nàng làm vậy vẫn là rất không sáng suốt, có lẽ nàng không nên mở cửa, người đàn ông này chỉ cần tát một cái là đánh bay nàng! Nàng sai nàng sai…
Trời ạ, hắn thật là đói bụng. Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, nàng chợt nghe thấy chính mình nói câu: “Vào đi.” Đáng chết, một ngày nào đó nàng sẽ vì xen vào chuyện của người khác mà bỏ mạng.
Hơi nhíu đôi mày thanh tú, nàng nhếch môi, âm thầm thở dài trong lòng, nhận mệnh xoay người đi vào. Hắn khom người theo vào, mở cánh cửa ra, lập tức ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm với bánh ngọt, cảm giác đói khát trong hắn trỗi dậy ngay. Cô gái kia tiến đến quầy, bên trong đặt các loại bánh ngọt, thật sự là đẹp, đặc biệt là khi bây giờ hắn có thể nuốt được cả voi.
“Ăn đi.” Nàng đưa cho hắn một cái dĩa.
Thấy hắn trừng mắt nhìn bánh ngọt, một dáng vẻ miệng sắp chảy nước miếng, nàng thật sự có điểm không nhìn được.
Hắn nhướng mày, có chút kinh ngạc. Nàng cười nhẹ, “Dù sao cũng là làm thử.”
“Cảm ơn” Miệng hắn bất giác giơ lên, tiếp nhận dĩa từ người mà hắn xem là bé bỏng kia, không chút khách khí mà đến bàn gần nhất để tiến công.
Giúp hắn pha cốc cà phê, nàng hai tay khoanh trước ngực nhìn người ăn như hổ đói, nghi ngờ hắn không chỉ chưa ăn một bữa cơm.
Nâng cà phê uống một ngụm, hắn có vẻ có chút kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái. Cà phê này… uống rất ngon.
“Tôi phải làm gì? Nếu có thể tôi muốn được phân việc làm.” Tốt xấu gì hắn cũng lấy lý do này lừa gạt ăn ngủ, trong lòng đắc ý mở miệng.
Nàng đột nhiên đứng lên như là nghĩ rằng hắn thật sự muốn làm công việc này, cho nên hơi hơi sửng sốt một chút, rồi mới có phản ứng lại, chần chừ nhìn hắn nói: “Cái gì cũng có, quét rác, làm đồ ăn, nấu cà phê, lau đồ thủy tinh, rửa chén linh tinh.”
Hắn cho một miếng bánh ngọt sô cô la vào miệng, hai mắt cảm thấy hứng thú nhìn nàng, “Còn thời gian làm việc.”
Nàng nhíu đôi mày thanh tú, lặp lại lời nói trước, “Tôi là tìm học sinh có thể vừa học vừa làm”.
Như vậy là cô gái này không có ý dùng đến hắn, làm khơi mào thói hư tật xấu ngoan cố của hắn, không khỏi bắt đầu thuyết phục nàng: “Cái cô cần là người có thể hỗ trợ.” Hắn cầm tờ